9-12

989 48 54
                                    

Chào các boss~ Sen đã trở lại :(((((( chia lần 4 chương nên dài quá ;;_;; cả 6000 từ lận ;;_;; sen vật vã sen bò toài sen ngáp ngáp ;;_;;

Mọi người lên fanpage Quán trọ Phong Linh tương tác với sen nhaaaaa <3

Về cái tên truyện "Tương ngã tuần dưỡng", đại ý là "đem ta thuần dưỡng", tức "thuần dưỡng ta". Mình giải thích cho mọi người hiểu, chứ dịch ra "Thuần dưỡng em" hay "Thuần dưỡng tôi" nó kì kì và không phù hợp "sắc thái" truyện lắm (mặc dù thực ra nó cũng có nghĩa vậy thôi :v) nên mình để nguyên tên Hán Việt, nghe cho "ngầu" :v Chứ mình thích dịch tựa truyện lắm ;;_;;

À, có lời này phải nói trước, trong truyện có cảnh phản công, hình như là phiên ngoại hay cuối truyện gì đó, tóm lại là đến cảnh phản công thì sẽ báo trước, cá nhân mình không thích phản công lắm nên vẫn đang suy nghĩ có nên edit đoạn đó không, ngẫm đi ngẫm lại thì có vẻ bản thân phân biệt đối xử quá... Dù gì cũng là nam nam, phải bình đẳng chớ nhỉ, dù gì có mỗi khúc đó thôi, sau tất cả thì Thành Dương vẫn là công... Mình cũng chưa rõ nguyên nhân tại sao lại có phản công... Ai có ý kiến thì cmt cho sen biết với nha :3

===Edit: Thảo Linh. Beta: Nguyệt Thần===

9

Cao ốc hơn chín mươi tầng, đương nhiên không thể trèo lên. Thành Dương chạy vào đại sảnh, vừa lấy giấy chứng nhận dẫn đường cho nhân viên phục vụ xem, vừa chạy đến cửa thang máy hô to: "Có án mạng, xin phối hợp!"

Hai cô gái trẻ trước bàn lễ tân gần như bị dọa ngất, nhân viên quản lý thang máy đứng một bên cũng sững sờ. Thành Dương liếc mắt nhìn, thấy chìa khóa thẻ từ cắm trước ngực anh ta, bèn dứt khoát túm người vào thang máy, nhấn tầng chín mươi sáu.

Tốc độ thang máy tuy rằng nhanh hơn chạy lên cầu thang, nhưng dù sao cũng phải cần một khoảng thời gian mới có thể đến nơi. Thành Dương lòng như lửa đốt, hận không thể gắn thêm đôi cánh thành một người chim bay lượn tự do, trực tiếp chộp lấy Ninh Phi hỏi cho rõ ràng. Chỉ sợ bản thân hành động quá chậm, để Ninh Phi tẩu thoát mất khi chưa nói rõ một lời.

Trong bộ đàm, giọng nói của đồng nghiệp vang lên: "Đã kết nối với mạng lưới giám sát của khách sạn Tứ Quý."

Thành Dương đáp lại: "Tôi đang ở tầng sáu mươi lăm, ước chừng một phút nữa mới có thể đến hiện trường."

Đầu dây bên kia im lặng nửa phút, rồi mới có tiếng nói: "Cậu đang ở trong thang máy hay là thang lầu?"

"Thang máy."

Lúc này Thành Dương đã đến tầng chín mươi sáu, dựa vào cảm giác phương hướng tốt mà tìm đến gian phòng tương ứng, dùng pheromone sai nhân viên mở cửa.

Trong phòng không có chút động tĩnh, y cầm súng, cẩn thận men theo bờ tường tiến vào. Qua cửa là một đoạn hành lang ngắn, rẽ phải là buồng tắm, bên trong không một bóng người. Y xoay người hướng đến phòng khách, thấy rèm cửa bị gió thổi bay phần phật. Ở đây cũng trống không, chỉ có một cây súng gác trước cửa sổ, một cái vali đen mở tung đặt trên bàn, còn có một bộ quần áo bị vứt ở đầu giường.

"Không thấy người." Y nói vào bộ đàm.

Người bên đầu dây kia đã thay đổi, là giáo viên hướng dẫn của y Kỷ Vĩnh Phong: "Hình ảnh giám sát của khách sạn đã thay đổi, chắc chắn hung thủ còn có đồng bọn. Cậu về trước đi, chuyện còn lại giao cho cảnh sát."

Thuần Dưỡng (Tương Ngã Tuần Dưỡng)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ