37-40

576 31 73
                                    

Ừm... cảm thấy Mèo Đen không chính thức nên thôi không nghĩ nhiều, cứ để nó làm một con mèo đen xinh đệp an tĩnh đi -.- Sen sẽ gọi nó là, Mun nghe dễ cưng =3=

Ghim bà Kỳ nhé :) Dám đá con tui = = Thương thằng nhỏ gì đâu :((((((

===Edit: Thảo Linh. Beta: Nguyệt Thần===

37

"Chúng ta đến cầu lớn Tây Cảng, rồi đến đường Tử Kinh." Thành Dương đánh tay lái, nói.

Cầu lớn Tây Cảng? Ninh Phi ngẩn ra, lại nhớ tới, đó là nơi Diệp Vũ Tình bị giết. Theo như tài liệu hắn tìm được trước đó, khi ấy trên cầu nổ ra một trận ác chiến. Bên Kền Kền thiệt hại không ít người, Diệp Vũ Tình cũng rơi xuống nước bỏ mình trong trận ác chiến.

Nếu như Diệp Vũ Tình không chết, hắn không khỏi nghĩ ngợi, thì người đang ngồi cạnh Thành Dương lúc này cũng tất nhiên không phải là mình.

"Còn cậu?" Thành Dương hỏi.

"Tôi?"

"Cậu có nguồn tin nào cho tôi biết được không?"

"Đáng ra có một." Ninh Phi đáp: "Nhưng mấy ngày trước bị tôi giết rồi."

Là Hải Âu, chuyển lời cho chị Kỳ, buộc hắn đi giết Thành Dương. Kim thăm dò, nút bấm, cơn đau đột ngột trong đầu. Nhưng hắn cũng không định nói những chuyện này với Thành Dương —— đã qua hết rồi, không cần phải nhắc lại.

"Giết rồi..." Dẫn đường dường như khẽ thở dài: "Nếu vừa rồi tôi không đến đúng lúc, cậu cũng định giết Lý Chính Thanh."

Ninh Phi bất ngờ cắn môi dưới: "Hắn ta đáng chết!"

"Ông ta đáng chết!" Thành Dương phản bác: "Nhưng không thể chết trong lúc này, trong công đoàn. Nếu thật sự có chuyện. Cậu bảo tôi ăn nói thế nào với Tạ Đồng?"

"Cậu... trách tôi chuốc phiền phức cho cậu?" Ninh Phi thì thầm, giọng khô khốc: "Tôi sẽ không liên lụy cậu."

"Tôi nghe được những lời cuối Lý Chính Thanh nói."

Sắc mặt lính gác trắng bệch, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Cảnh vật ven đường lướt qua, hắn mở mắt ngẩn ngơ một hồi, mới phát hiện tầm mắt của mình cũng chẳng tập trung phía bên kia. Hắn vẫn đang chăm chú nhìn hình bóng mơ hồ của Thành Dương phản chiếu qua cửa kính.

Ngay khoảnh khắc này, ảnh phản chiếu có vẻ còn dễ gần gũi hơn người thật.

Thành Dương lái xe, nói tiếp, giọng điệu ôn hòa ngoài dự đoán: "Tôi không trách móc ý nghĩ của cậu, thật đấy. Nếu như cậu có ý định giết người ngay từ đầu, Lý Chính Thanh cũng chẳng có cơ hội mở miệng, mà đã thành cái xác từ lâu."

Giọng hắn khẽ khàng như độc thoại: "Tôi vốn chỉ muốn đánh hắn ta một trận, để hắn ta bị vài vết thương nhỏ. Đau đớn vô cùng, nhưng không tính là nghiêm trọng. Xử lí thi thể quá phiền phức, có vết máu, trước khi chết còn có khả năng mất khống chế. Nếu có nhiều thời gian hơn, tôi nhất định sẽ thu dọn ổn thỏa, mà còn không để cậu phát hiện."

"Ninh Phi!"

"Nhưng mà tôi không nhịn được." Hắn nói tiếp: "Cậu nói đúng, nếu bước vào chậm hơn chút nữa, Lý Chính Thanh đã chết rồi."

Thuần Dưỡng (Tương Ngã Tuần Dưỡng)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ