TIỂU THUYẾT CONAN TẬP IV -
TRUYỀN THUYẾT KHO BÁU Ở KOSHU
"Conan và các bạn bị lạc trên núi, rồi bỗng chốc bị cuốn vào cuộc phiêu lưu tìm kiếm kho báu của Takeda Shingen! Ayumi và Ai bị hai kẻ lạ mặt bắt cóc, số phận của hai cô bé sẽ ra sao?! Conan một lần nữa chứng tỏ tài suy luận của mình với việc giải được những mật mã chỉ đường tới kho báu!"
Phần mở đầu
.
Có thứ gì đó nằm giữa những tảng đá đè lên nhau ở bờ hồ. Đó là một chiếc túi nilông. Bề mặt túi khá bẩn, có vẻ như nó đã nằm ở đấy lâu rồi, chứ không phải bị ai vứt ra mới hôm nay hay hôm qua.
Chiếc túi là rác, hay là đồ của ai đó bỏ quên?
“Nhưng dù là rác, mình cũng không nên để nó lại đây. Mình phải vứt nó vào thùng rác” – Nghĩ vậy, Ayumi nhặt chiếc túi lên.
“Giờ thì sao nhỉ: - Cầm chiếc túi trên tay, Ayumi nhìn xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng của bạn mình đâu cả.
Ở phía xa, khuất sau bờ hồ, nhô cao lên, là mái của chiếc liều trại. Vừa đi một mình vừa mải ngắm cảnh, cô bé đã đi xa hơn mình nghĩ.
Ayumi liếc nhìn chiếc túi nilông trước khi quay trở về lều.
Miệng túi được buộc chặt. Khi giơ lên trước ánh nắng, cô bé nhìn thấy có thứ gì đó bên trong.
Bị trí tò mò thúc giục, Ayumi xé chiếc túi để xem có gì. Có vẻ như chiếc túi cũ lắm rồi, vì cô bé rất dễ dàng xé toạc nó ra …
“Keng!” – Có thứ gì đó rơi xuống gần chân Ayumi.
Khi nhặt lên, cô bé nhận ra nó giống một viên sỏi tròn. Nó nhỏ hơn quân cờ vậy một chút, với gam màu giữa màu da cam với màu đất, và loáng thoáng phản chiếu ánh mặt trời.
Ayumi dụi mắt, nhìn kỹ hơn, và thấy trên bề mặt viên sỏi có chạm khắc hoa văn gì đó. Cũng có thể đó là chữ, nhưng chúng mờ quá, nhìn không rõ …
Trong chiếc túi nilông không chỉ có vậy.
Từ chiếc túi rách lộ ra quyển sổ tay nhỏ. Nhìn lớp bọc da màu đen bên ngoài đã bạc màu, người ta có thể đoán rằng quyển sổ được dùng nhiều.
Cô bé thò tay vào túi lấy cuốn sổ ra, thì thấy một mảnh giấy kẹp ở giữa. Khi mở ra, trên mảnh giấy có khoảng mười dòng chữ viết tay. Cô bé Ayumi nhận ra những từ ngữ đơn giản như “buổi sớm”, “buổi tối”. Cũng có thể đây là một bài thơ …
Ayumi nghiêng đầu nghĩ ngợi.
- Ayumi! Đến giờ ăn rồi! – Có tiếng gọi từ phía xa. Ayumi thấy bạn mình đứng vẫy tay trước căn lều.
- Ừ! – Cô bé trả lời rồi cho hòn sỏi, cuốn sổ cùng chiếc túi nilông vào túi áo ngoài của mình, chạy lại phía lều.
Trước căn lều, một chiếc bàn đã được dọn sẵn, và mùi cà ri thơm ngon làm bụng Ayumi sôi réo lên vì đói.
- Mời mọi người ăn cơm! – Ai đó nói chưa dứt lời, Ayumi và các bạn đã bắt đầu cắm cúi ăn cà ri.