chương 37

5.7K 130 5
                                    

-Khiết Băng!!! cổ chị...???

Khả Minh mắt đột nhiên sáng lên khi thấy cổ Khiết Băng có hai dấu ấn bầm tím.Nhìn sơ cô cũng biết đó là dấu mút của một ai đó.Nên cô liền suy nghĩ tới thái độ sáng nay của đứa em gái mình rồi thêm việc cả đêm Khiết Băng ở cùng nó. nên cũng hiểu ra tối qua hai người họ đã xảy ra chuyện tốt lành gì rồi.Nên có ý phơi bài ra cho cả nhà biết để trêu ghẹo đứa em gái mình xem còn dám nói không còn yêu Khiết Băng nữa hay không.

-Ờ...chị ngứa nên quào nó bầm thôi.hi. ( Em còn dám cười...đợi đó đi koi tôi xử em sao?)

cô bị Khả Minh hỏi trúng tim liền giựt mình chưa biết làm sao liền viện một lí do trả lời đại.Khả Hân ngồi bên cạnh ăn không vô vì cứ phải nhịn cười với thái độ ngượng ngùng của Khiết Băng khi hết lần này đến lần khác mẹ nó và chị hai nó thi nhau tra hỏi cô.Khiết Băng trả lời Khả Minh xong lại quay sang nhìn chằm chằm nó như muốn chôn sống nó trong khi nó đang vừa  nhai vừa cười mỉm.

-Chị...ăn nhiều vào để còn làm việc cho em.hi

Nó vội gắp một miếng rau xanh đưa qua dĩa cô cười cười nói.Mọi hành động ôn nhu của nó đã bị thu vào mắt tất cả người trong nhà.Cô liền gấp miếng rau bỏ vào miệng nhìn nó nhai ngấu nghiến như tưởng chừng cô đang muốn nhai thịt nó vậy.

-hihi.Em nhìn nó không giống nha...mẹ!!! mẹ xem cổ chị Khiết băng bầm thế kia đâu giống quào đâu mẹ nhỉ

-Hai...ăn miếng bánh mì này đi..ngon lắm

Khả hân liền xé miếng bánh mì nhét ngay miệng Khả Minh lại để cô không nói bậy thêm nữa.Nhìn sang thì thấy Khiết Băng chỉ đang cúi đầu khó xử.Nên nó liền không cười nữa mặt cũng nghiêm túc lại nhìn cô một lúc.

-Thôi ăn lẹ đi...trễ làm kìa, ở đó mà giỡn...

Mẹ nó thấy Khiết băng ngại nên cũng lên tiếng ổn định đội hình bàn ăn lại.

-Mà Hân nhi...con còn bộ đồ chưa ủi không? Mang ra Vú ủi lại cho.

Bà Vú đang ngồi ăn liền nhớ ra chuyện sáng nay nên liền ngướt nhìn nó hỏi.

-Dạ không ạ...

-Có thì nói nha chứ đừng có như hồi sáng, chạy đi tìm bàn ủi rồi tự ủi.

-Đúng rồi đó..Sáng nay nó dọa cả nhà 1 phen.Đó giờ từ nhỏ tới lớn có bao giờ đụng tới bàn ủi đâu.Hôm nay bài đặt đi ủi đồ nữa chứ.

Mẹ nó cũng châm thêm một câu, hai câu nói của bà Vú và mẹ nó làm cho Khiết Băng đang cúi đầu e thẹn ăn nghe xong cũng muốn nghẹn.

-(ủi đồ..."EM chuẩn bị đồ cho chị rồi đó"  em ấy ủi đồ đi làm cho mình sao?hi.Đồ ngốc)

Cô ngướt lên nhìn nó đang trò chuyện với mọi người mà đôi mắt cô khó hiểu. Trong đầu cô một dòng suy nghĩ hiện lên. Cô nhớ tới câu nói sáng nay của nó rồi nhìn lại bộ đồ mình rồi đột nhiên khóe miệng cong lên, một nụ cười chỉ cô biết.

-Hồi sáng là ngoại lệ ạ.

-Tôi no rồi.

Khiết Băng uống một ngụm sữa rồi cúi đầu lấy tay mình để phía dưới bàn ăn kéo kéo áo nó nói nhỏ.

(BHTT)(Tự Viết) CHỊ ƠI!!! EM YÊU CHỊNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ