chương 58

3.8K 101 10
                                    

Ba Khiết Băng trở vào lấy máu, Khiết Băng phải chăm sóc ba mình. Nó thì ngồi chờ trước cửa phòng cấp cứu. Nó nhìn vào cửa phòng mà mắt rưng rưng những giọt nước mắt. Lúc này Tuyết Nhi hay tin cũng chạy ngay vào với Khả Minh. 

-( chỉ cần ông tỉnh lại tôi sẽ tha thứ cho ông...chúng ta sẽ cùng về nhà)

Khả Hân ngồi tự nói trong đầu mình. Khả Minh ngồi cạnh chỉ biết nắm chặc tay Tuyết Nhi  mà lòng nom nóp lo lắng. Tuyết Nhi lòng cũng lo lắng chỉ ngồi ôm Khả Minh vào lòng làm chỗ dựa cho cô thôi.

Đột nhiên đèn phòng cấp cứu tắt bác sĩ cùng những y tá đi ra.

-Bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm. chúng tôi sẽ đưa ông ấy đến phòng chăm sóc đặc biệt.

-Mừng quá...😂

Mẹ nó ôm Khả Minh vào lòng mà vui sướng. Nó nghe bác sĩ nói lòng cũng nhẹ đi phần nào, nó mừng rỡ niềm hạnh phúc dâng tràn miệng thì cười mà nước mắt thì tuôn ra.Sau đó Khả Minh cũng rời đi đóng viện phí.

-A Khiết cô liên hệ Cục trưởng điều tra chuyện tai nạn tối qua. Có tin gì báo ngay cho tôi.

Nó móc điện thoại ra gọi ngay cho A Khiết. Sau đó liền đi nhanh sang phòng bệnh của ba Khiết Băng. Nó đến trước phòng thì thấy Khiết Băng đang  nằm gục xuống giường nằm thiếp đi. Cha cô thì đang ngồi uống nước. thấy nó đi vào ông đưa ngón trỏ lên miệng ra hiệu cho nó im lặng rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài.. Nó gật đầu như hiểu ý ông rồi nhẹ nhàng lấy áo khoát đang dính máu của mình đắp lên vai cô. Nó nhẹ nhàng hôn nhẹ lên má cô một cái rồi mới chịu đi ra ngoài nói chuyện với ba Khiết Băng.

-Bác...con cám ơn bác..cám ơn bác rất nhiều...ân tình này con thật không biết làm sao mà báo đáp.

Khả Hân ngồi xuống ghế trước phòng bệnh cúi đầu cám ơn ông lia lịa. Ba Khiết Băng nhìn đứa trẻ mà nhẹ nhàng vuốt đầu đứa trẻ như đứa con gái ruột của mình.

-Chỉ cần con yêu thương Băng nhi là ta vui rồi. Chuyện cứu người là chuyện lẻ thường thôi huống hồ chi, ông ấy là ba con.Ông ấy thế nào rồi?

Lâm Thiên  Phúc ôn nhu cười với đứa trẻ nắm tay nó mà hỏi chuyện. 

-Dạ...ông ấy đã qua giai đoạn nguy hiểm rồi ạ.

-Vậy tốt rồi..Khả Hân này...chuyện giữa con và ba con ta không biết nhiều.Nhưng ta tin...mọi thứ ông ấy suy  nghĩ đều là nghĩ tốt cho con thôi. Ta cũng là một người cha, ta biết rõ tình yêu thương của một người cha dành cho con cái mình như thế nào. Người cha yêu thương con cái không như một người mẹ yêu thương con mình là sẽ nói ra hay ôm con vào lòng mà hôn lên má đâu. HỌ yêu thương bằng suy nghĩ...bằng sự âm thầm thôi.Cũng như bây giờ đứng trên ranh giới giữa cái chết và sự sống..Ông ấy đã chọn cái chết để con được sống...không phải sao?. Con có thể nói hàng ngàn câu con hận ba mình...Nhưng ông ấy sẽ không nói được 1 câu ông ấy ghét con.

Lâm thiên Phúc ngồi ôn nhu nhìn Khả Hân khuyên bảo nó. Trên thương trường ông biết rất rõ tính khi của Lưu Quan Khải. Ông cũng biết tính khí của đứa trẻ ngốc mà con gái ông yêu. Nên ông đã nhọc tâm ngồi khuyên bảo Khả Hân. 

(BHTT)(Tự Viết) CHỊ ƠI!!! EM YÊU CHỊNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ