2

1.3K 123 4
                                    

Jihoon cũng chả hiểu tại sao hôm nay Guanlin lại buồn thỉu buồn thiu nghe đi nghe lại một bài hát mặc dù anh biết tỏng cậu cũng đang chán chê mấy cái loại ca từ ấy rồi. Bình thường nếu bé út bị như vậy chỉ có một khả năng chính là Sungwoon hyung dỗi nó, nhưng không, ban nảy anh còn thấy Sungwoon hyung đưa bánh rán cho em ấy nữa mà. Vậy lý do là gì ấy nhỉ?

"Ê, ông có thấy Guanlin là lạ không?"

Jihoon bò lên giường đạp đạp ông bạn đồng niên mấy cái, Woojin đang chơi game, bị phiền nên cũng chỉ trả lời qua loa rằng sáng giờ đã thấy em nó trầm ngâm vậy rồi. Jihoon bị ông bạn lơ đẹp, thật tình muốn hất luôn người kia xuống giường nhưng ngay lúc đó lại có tiếng Jisung í ới gọi mọi người ra uống cacao nóng cho ấm người, trời đông, thân thể là quan trọng nhất nên không thèm so đo với mấy người nhàm chán

"Nè Guanlin, ông dẹp ngay cái bộ mặt ấy dùm tui được không? Ngán gần chết" Daehwi than thở trong khi lôi kéo Jinyoung nhập cuộc vào một đống chăn gối giữa phòng khách vừa được trải bởi Minhyun và Sungwoon. Guanlin tháo tai nghe gật đầu lững thững đi tới chổ mấy anh rồi nhận lấy cốc cacao nóng từ tay Jisung hyung

Cả đám ngồi túm tụm trước màn hình TV xem lại PD101, Seongwoo liên tục vỗ đùi bảo rằng lúc ấy Daehwi còn ngố quá, Jinyoung lại trông như thằng bé đang bị lạc giữa Seoul những ngày tuyết, Minhyun lại quá chiếm sóng với gương mặt mĩ nam hay Guanlin với cái điệu gỡ rồi lại cài cúc áo quý tộc. Daehwi lườm chí chóe cãi lại rằng "ông coi lại mấy cái cảnh riêng của ông đi rồi ông sẽ biết nó lố cỡ nào ha", cả bọn nghe câu đó cũng cười rộ lên làm Seongwoo giật luôn ly cacao của nó uống luôn một nất. Mọi người vừa uống cacao vừa nhai kẹo đường mà Minhyun đưa cho, tiếng kẹo vang rôm rốp trong khoang miệng Jaehwan làm Jinyoung nổi da gà vỗ đùi ổng mấy cái để ngăn chặn cái âm thanh đó

"Mà nhớ lại lúc đó công nhận chúng ta còn non thật"

"Ừ, muốn cười thì cười, muốn khóc liền khóc"

Tự dưng hai ông anh lớn nhất nhà giở ra cái giọng sến lụa làm cả bọn cũng lủi hủi theo. Jinyoung vờ nghịch điện thoại nhưng thực ra cũng đang lắng tai lên nghe mấy mẩu chuyện phiếm của anh em. TV vẫn đều đều phát ra những âm thanh của kí ức làm cả bọn ôm nhau cười buồn. Đã không thể hiểu được từ khi nào 11 tên con trai đã trở nên khắt khích, xem nhau như gia đình, tay chân. Dù trước kia đã từng tranh đấu, chí chóe nhau trên sóng nhưng giờ đây, khi đã tụ họp lại thành một nhóm, bọn họ thương nhau, tin tưởng nhau hơn bất kì thứ gì trên đời này

Guanlin cũng chăm chú xem như mọi người, ly cacao nóng trên tay cậu đã dần cạn. Cậu đứng dậy đi vào bếp rót thêm, lúc đi ra lại cảm thấy hối hận muốn rụt đầu trở lại. Jisung và Daniel đang cầm hai viên kẹo đường thơm phức, và cái mùi tỏa ra xung quanh hai người đó chính là mùi cạnh tranh. Mà đối tượng để chấm dứt cái mùi cạnh tranh kia không ai khác là cậu

"Guanlin à, lại đây anh đút em kẹo đường nè..."

Jisung lườm Daniel té lửa, giơ cao viên kẹo đường hơn "Viên của hyung to hơn này, lại đây nói a nào"

Guanlin sởn ốc người rụt cổ cười hề hề, muốn nói em không muốn ăn lại chẳng dám nên chỉ còn nước là ăn cả hai viên. Nhưng cái ông anh to tuổi nhỏ xác đâu có dễ bỏ qua cho cậu

| Guanlin's Series| - Làm bé út thì sướng nhất nhà rồi còn gì!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ