Phù Thủy không nhất thiết là phải cần dùng đến phép thuật, những thứ họ cần đôi khi chỉ đơn giản là bột lưu huỳnh, máu của người đã chết, đá khô và một ít kiến thức Vật Lý...
À, có khi là năng lượng ánh trăng nữa.
★ ★ ★
-"Kẻ trở về từ cõi chết."Mavie bất giác rùng mình, nhìn sang Alice - người đã ôm mình nức nở lúc nãy, bây giờ đã hoàn toàn bình tĩnh lại. Nó định hỏi xem đã có chuyện gì xảy ra, và những gì đang diễn ra trước mắt nó nãy giờ là như thế nào, nhưng chẳng hiểu sao Mavie đã không làm chuyện đó. "Kẻ trở về từ cõi chết?", chờ đã, có phải đó là lý do của việc Mavie quên sạch mọi thứ từ quá khứ? Và cũng có thể đó là lý do của việc nó có những vết sẹo kì lạ trên cổ? Nghe có vẻ hợp lý đấy. Đã có ai đó có ý định giết Mavie, nhưng người đàn ông tóc dài này cứu nó, điều đó khiến cho Mavie không còn biết chuyện gì đã xảy ra. Suy nghĩ tới lúc này, Mavie búng tay, mọi chuyện đã rõ rành rành rồi.
-"Xin tự giới thiệu với cô, ta là nhà Tiên tri đáng tin cậy của ngôi làng bị thâu tóm bởi thế lực ác độc tội nghiệp này, tên ta là Jupiter."
-"Jupiter? Thật à? Ba Mẹ ông cuồng thần thoại La Mã tới mức đặt tên con mình là tên một vị thần ư?"
Dường như không nhận ra được sự vô duyên trong câu nói móc xỉa của mình, Mavie định nói tiếp, nhưng khi thấy nét mặt của Jupiter đang chuyển sang giận dữ, nó quyết định ngừng lại.
-"Chỉ có ta cuồng thần thoại, và Jupiter là tên ta tự đặt cho chính mình, vì ta không thích để mọi người biết danh tính thực sự của một nhà Tiên tri lẫy lừng như ta."
-"Chỉ vì ông cũng bị bắt vào đây nên ông mới nổi tiếng thôi, chứ tôi thề nếu như chúng ta quay về thế giới thực thì ông cũng chỉ là hạt cát giữa một bãi biển, Jups ạ." - Từ một góc riêng, khác hẳn với đám đông đang đứng bên này, một cô nhóc với dáng người nhỏ thó lên tiếng.
-"Im đi Zindie, ta không cho phép cái miệng bẩn thỉu của ngươi nói như thế về ta, và tên ta là Jupiter, không phải Jups. Hãy dành cho các vị thần và Chúa một sự tôn trọng, nếu không ngươi sẽ không còn có thể tồn tại ở đây và nói nhảm như bây giờ được đâu."
-"Nếu không thì sao hả? Chúa và các vị Thần cũng chỉ là con người, và tất cả bọn họ nếu thực sự có phép thuật thì cũng sẽ không ngu ngốc đến nỗi để chúng ta ở đây trong sự tiêu khiển của một thế lực ngu xuẩn nào đó mà chúng ta phải nơm nớp lo sợ từng giây từng phút chỉ để mong chờ việc được an ổn nhìn người thân của mình ra đi một cách thật nhảm nhí. Thức tỉnh đi Jupiter ạ. CHÚA KHÔNG CÓ THẬT!"
-"Thôi thôi thôi thôi thôi nào." - Harvey bây giờ mới ra đứng giữa hai người đang không ngừng tranh cãi về sự tồn tại của Chúa -"Vì sự sống còn của chúng ta, và nhân danh là một Bảo Vệ, tôi xin hai người hãy nhường nhịn nhau một chút."-Anh khẽ thì thào như sợ có ai đó nghe được. Tuy nhiên tất cả lời nói của Harvey được thu lại hết vào tai của Mavie vì nó đứng cách đó chỉ vài mét.
Mavie có cảm giác hơi điếng cả người vì sợ hãi khi Harvey nói như thế. Nó cũng chẳng hiểu vì sao. Chẳng phải ban nãy trong nhà anh ta còn nói là không hiểu luật chơi của trò chơi này hay sao? Bây giờ lại nói ra những thứ mà tới chính Mavie cũng không hiểu. "Bảo Vệ" là như thế nào? Là bảo vệ mọi người khỏi cái chết à? Nhắc tới chết mới nhớ, người chết ban nãy mà Newt đã nói trong nhà là ai?
BẠN ĐANG ĐỌC
Ma Sói
Loup-garouMavie thức dậy ở một nơi mà chính nó cũng không biết là đâu. Mọi chuyện đang diễn ra ở một trạm xe buýt, chỗ mà Mavie thấy một cặp tình nhân đang cãi nhau dưới ánh trăng tròn đang không ngừng tỏa sáng một cách rực rỡ. Và rồi, những gì nó nhớ chỉ có...