-"Sao cậu..."-Newt thẩn người, lòng vẫn còn vui sướng đến lạ hỏi Jackson một câu hỏi chỉ vỏn vẹn hai chữ, nhưng lại mang nhiều ý nghĩa vô cùng.
-"Vì tôi không chắc lắm. Nhất là khi anh đã tự nguyện chấp nhận mình là kẻ giết người. Chưa ai từng tự thú nhận một cách ngoan ngoãn như vậy cả, đặc biệt là khi biết mình sắp chết."
-"Ra vậy. Cám ơn."-Newt cười tít mắt vui sướng nói, trước khi nhảy chân sáo quay trở về ngôi nhà bằng gỗ của mình.
★ ★ ★
-"Anh cảm thấy hơi sợ khi đối diện với nụ cười ranh ma đó của Mavie."-Harvey đứng chắp tay ra phía sau, vừa nhìn về phía Mặt Trăng đang sừng sững trên bầu trời đêm qua khung cửa sổ, vừa sợ sệt nói với cậu.-"Em không buồn vì Mavie chọn mình sao?"
-"Nếu đó là Mavie của ngày xưa."-Trước câu trả lời đầy ẩn ý của Newt, Harvey khó hiểu khẽ xoay người đối diện cậu, nheo mày.-"Ý em là nếu Mavie hành xử như lúc ban đầu thì sẽ khác. Tuy lạnh lùng nhưng trong cái lạnh lùng đó lại chất chứa một chút quan tâm, một chút gì đó...yêu thương? Nhưng bây giờ thái độ của cậu ấy lạ lắm. Nhất là sau cái hôm bà Dawn bị giết và Surgey bị mất tích. Cậu lấy cái chết của người khác ra làm niềm vui, niềm hạnh phúc riêng..."
-"Em có...?"
-"Có, em hoàn toàn có nghĩ giống như anh. Nhưng khả năng nó có thể xảy ra lại vô cùng ít ỏi. Vả lại hôm qua em đã ra ngoài và thấy Mavie vẫn ngủ yên trên giường. Điều đó lại càng khiến em nghĩ mình chỉ nhạy cảm quá, suy nghĩ nhiều quá. Nhưng ngay chính hôm nay, thái độ của Mavie đã chứng minh cho em biết rằng mình không sai. Chỉ có điều...làm cách nào có thể làm được chuyện hèn hạ vô cùng cao siêu như vậy?"
-"Em đã thử vào nhà...?"
-"Không. Không. Và càng không Harvey ạ. Em e là chúng ta chỉ có thể xem xét và suy luận từ bên ngoài. Nếu bị phát hiện, mạng sống của cả hai cũng sẽ kết thúc."- Newt nhìn trân trân vào một khoảng không dưới sàn nhà gỗ, tay mân mê quyển sổ mình tìm được ở nhà Alice chiều nay.-"À phải rồi, em đã tìm được thứ này dưới giường Alice, chắc nó là một cuốn sổ ghi chép hoặc một cuốn nhật kí. Anh nghĩ em có nên đọc không? Em cảm thấy có lỗi nếu như làm vậy"
-"Có chứ. Dù gì Alice cũng đâu còn..."-Harvey muộn màng nhận ra câu trả lời vô duyên của mình qua vẻ mặt trùng xuống đến lạ của Newt. Quả thật, nói như vậy có lẽ hơi quá quắt.-"À... Anh không có ý đó. Anh xin lỗi."
-"Em hiểu."-Newt cười nhạt đáp lại, như để tránh bản thân lại lao vào một cơn nấc dữ dội vì khóc, cậu nhanh chóng nằm xuống ngủ, quên cả chuyện quyển sổ.
Chứng kiến cảnh Newt vụn về nằm xuống, xoay mặt sang hướng khác để tránh người đối diện nhìn thấy giọt nước mắt thầm lặng của mình, Harvey cảm giác có chút tội lỗi, xen vào đó là một chút yêu thương. Anh ngay lập tức lấy từ ngăn bàn một thanh kim loại nhỏ đặt trước cửa, sau đó leo lên giường, ôm cậu vào lòng.
★ ★ ★
Newt chào đón buổi sáng bằng vẻ mặt hốt hoảng. Cậu đã ngủ say đến mức quên hóa thành Sói Trắng. Cậu nhanh chóng thay bộ đồ cũ của mình bằng một bộ đồ khác có họa tiết, màu sắc y hệt. Newt từ từ hé mở cánh cửa, chắc chắn rằng sẽ có một vài người đang khoanh tay, phồng mang trợn mắt giận dữ nhìn cậu và thông báo cho cậu cái chết của một người nào khác. Và rồi họ lại sẽ bầu chọn cho cậu, lần này có cả Jackson, nếu em ấy còn sống.
BẠN ĐANG ĐỌC
Ma Sói
Manusia SerigalaMavie thức dậy ở một nơi mà chính nó cũng không biết là đâu. Mọi chuyện đang diễn ra ở một trạm xe buýt, chỗ mà Mavie thấy một cặp tình nhân đang cãi nhau dưới ánh trăng tròn đang không ngừng tỏa sáng một cách rực rỡ. Và rồi, những gì nó nhớ chỉ có...