Song Hồn Chương 5
Tác Giả: Hắc Ngọc (2T)
Chương 5
Thúy tìm cách để nhớ lại chuyện đã xảy ra. Ngoài giấc mơ, cô không có một chút manh mối nào về nơi mà anh ta đã làm việc, cũng như nơi anh ta đã sống. Tự hỏi tại sao cô có thể quên đi những chuyện như thế ? Cô thật sự không biết mọi chuyện bắt đầu từ đâu và làm cách nào để kết thúc.
Mọi việc phải bắt đầu từ con số không ! Cô đi khắp nơi, tìm hiểu tin tức về tất cả những nhà máy hóa chất mà cô có thể biết. Dò la tin tức và tìm cách đến tận nơi, xem tận mắt nhưng không có nơi nào giống với hình ảnh mà cô nhớ. Mọi người xung quanh cô đều không biết chút gì về anh ta. Cả cha mẹ cô cũng không biết. Những người bạn học cũ thì cô đã hoàn toàn cắt đứt mọi liên lạc. Ngày đó cô thật sự không có lấy một người bạn thân. Những chi tiết xoay quanh cuộc sống của cô lúc đó thật mờ nhạt và cô đã quên hết mọi chuyện.
Thúy xin nghỉ việc, trở về quê hòng tìm chút thanh tịnh trong lòng và hy vọng ký ức sẽ trở về. Trở về nhà, ngôi nhà trống vắng trong thôn quê chỉ có cha mẹ sống những ngày tháng hiu quạnh. Nay Thúy trở về, họ vui mừng lắm, luôn chăm sóc yêu chìu cứ như một đứa con bé bỏng. Từ ngày chị Hân mất đi, mẹ Thúy buồn quá sinh bệnh, rồi không còn khả năng sinh con nữa. Thúy trở thành con một. Và với tính cách khác người, Thúy được mẹ cha bảo bọc như trứng mỏng. Mãi cho đến khi cô lên đại học, họ cũng tính lên theo cô nhưng công việc không thể bỏ. Đi rồi lấy gì mà sống. Thế là một thời gian, họ chia ra, lúc thì Thúy sống với cha, lúc thì với mẹ. Mãi cho đến khi cô hai mươi tuổi. Cô nhận ra việc này khiến gánh nặng thêm cho cha mẹ cô, cô mới không để họ làm như vậy nữa. Cô bắt đầu tự lập và mạnh mẽ lên từng ngày.
Chiều tối, cô mang ghế ra ngoài ngồi hóng mát. Không gian tĩnh mịch, gió hiu hiu thổi tán cây trứng cá rung rung. Con sông chảy ngang qua nhà cô chiều nay yên ả lạ. Thường ngày, lúc nào tàu ghe cũng chạy qua chạy lại làm sóng đập vào bờ ầm ĩ. Hôm nay không một bóng thuyền. Con sông buồn rầu như từng nhịp thở trong lòng cô, chậm chạp. Đêm tới ; mang một tấm chăn đen ngòm chùm lên bầu không gian hiu quạnh. Cô chợt nhận ra bao quanh cô đã là đêm đen dày đặc. Gió hắt qua làm sống lưng cô ớn lạnh. Từ khi nào đêm tối không còn đem lại cho cô cảm giác yên bình như ngày xưa nữa. Nó đã trở thành nỗi sợ hãi khi mỗi khi màn đêm buông xuống. Cô đứng lên, định bước vào trong nhà thì cô nghe tiếng nước bì bõm đằng sau gốc cây. Lấy hết can đảm, cô bước tới gần để nhìn cho rõ hơn. Cô thấy bóng một người đang đập nước ở dưới sông. Bước lại gần chút nữa để xác định xem là ai mà đêm xuống thế này còn bơi nữa. Đó là một người nam, đang bơi tới bơi lui dưới nước. Cô cất tiếng gọi :
- Anh gì ơi, tối rồi, lên bờ đi.
- Ở đây vui thế này sao em không đưa anh đến đây.
Anh ta lầm bầm điều gì mà cô không hiểu nổi. Cô cố gắng suy nghĩ xem anh ta nói gì nhưng cô không hiểu, có lẽ là anh ta lầm cô với ai đó.
- Anh nên lên bờ đi, bơi khuya nguy hiểm lắm.
- Em không đưa anh đến đây.
- Tôi không nói anh nữa, tôi vô đây. – Anh ta lại lầm bầm những điều khó hiểu, cô bắt đầu cảm thấy sợ, quay lưng đi như chạy vô nhà.