Chương 2

57.2K 1.2K 48
                                    

Đột nhiên trước mắt nhìn mắt một màu tối đen, ý thức rã rời, mất đi tri giác.

Hình như dừng lại một nén nhang, sau đó, hồn phách lại tràn vào các giác quan, thân thể đau tận xương tủy, trong nháy mắt, nàng mở mắt ra, nhất thời không biết bản thân đang ở đâu.

Bốn bề hỗn độn, tượng phật loang lỗ, đây không phải ngôi miếu nhỏ năm nàng năm tuổi từng trú sao? Hết sức kinh ngạc, Tiêu Ngạo Lam vẫn cảm thấy vật nặng cả người đè lên hơi trĩu xuống.

Nàng cúi đầu nhìn, đúng là muội muội cuộn người trong lòng mình, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

“Ngạo… Ngạo Thanh?” Cái tay nhỏ của nàng run rẩy, đầu ngón tay khẽ chạm vào gò má lạnh lẽo, đồng thời phát hiện mình có thể phát ra âm thanh cực nhỏ.

Cố hết sức ngước mắt, Tiêu Ngạo Thanh thở hổn hển, lồng ngực phập phồng ác liệc, run run môi nói, “Tỷ tỷ… muội mệt quá… muốn ngủ…”

“Thanh nhi đừng ngủ, nói chuyện với tỷ tỷ đi.” Tiêu Ngạo Lam dụ dỗ, cho dù không hiểu tại sao trở về tình cảnh này, nàng cũng đoán được lúc này là đêm đó chạy ra khỏi Tiêu phủ. Đêm đen người ngủ, tạm thời không nói đến trên người không có lộ phí, tuy ra đường tìm y quán, song cũng chẳng có đại phu xem bệnh, chỉ có thể chống đỡ vài canh giờ đợi trời sáng.

“Thanh nhi, tối nay chúng ta không ngủ, nhìn sao bên ngoài kia.” Hai tay Tiêu Ngạo Lam liên tục xoa xoa cánh tay muội muội, hi vọng có thể đuổi được hơi lạnh trên da thịt nàng.

Một đêm trời đầy sao, ánh sáng lấp lánh.

Tiêu Ngạo Thanh biết cái chết sắp tới, ôm chặt tỷ tỷ mình, giọt nước mắt trong hốc mắt trực trào, nhưng vẫn bị nàng nuốt vào, ngắm sao với tỷ tỷ lần cuối.

Không khóc, không được khóc.

“Tỷ tỷ, ngày nào đó lớn lên… muội muốn cùng tỷ mặc gấm cổ hương[1].” Nàng nở nụ cười ngọt ngào, trong mắt mang theo ánh sang sương mù giống như ảm mộng.

[1] Là một trong những đặc sản của Hàng Châu, dùng hoa văn cỏ bốn mùa, đình đài lầu các, cầu nhỏ nước chảy và nước từ trên núi chảy xuống mang phong cách cổ xưa vẽ lên sản phẩm thể hiện hiệu ứng nghệ thuật.

Gấm cổ hương, các nàng từng thấy kế mẫu mặc mở tiệc chiêu đãi tân khách ở Tiêu phủ vào dịp lễ quan trọng. Nhắc đến lại nực cười, lấy tư cách của các nàng cũng không phải không mặc nổi, nhưng cha ruột chưa từng bảo tú nương bước vào phòng ngủ, trên người các nàng cũng mặc vải thô bình thường.

Khẽ xoa đỉnh đầu muội muội, Tiêu Ngạo Lam gật đầu nói, “Được… đợi ngày nào đó tỷ tỷ kiếm đủ tiền, sẽ đặt người ta làm cho muội.”

Tiêu Ngạo Thanh cọ cọ lồng ngực ấm áp, tỷ tỷ ruột của nàng đấy, rất rất tốt với nàng, đáng tiếc nàng không thể chống đỡ đến lúc đó, nhìn ngôi sao nơi phương xa, “Tỷ tỷ… sau này Thanh nhi sẽ trở thành… vì sao sáng nhất kia… vậy tỷ có thể tìm được muội… muội sẽ luôn ở bên tỷ…”

Đôi mắt đã bị nước mắt làm cho mơ hồ, Tiêu Ngạo Lam dán vào gò má muội muội, nghẹn ngào nói không nên lời.

“Tỷ… tỷ… tỷ phải… nhớ kỹ…” Thân thể nho nhỏ rúc vào lòng bé gái chênh lệch mình không bao nhiêu, mặc dù sinh mệnh ngắn ngủi, nhưng Tiêu Ngạo Thanh chưa bao giờ cảm thấy khổ, vì đã có một người tỷ tỷ kiên cường làm bạn.

[Hoàn] [18+] [ Cao H] CHƯỚC PHÙ DUNG - Độc Cô Cầu YêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ