Chương 56

13.3K 304 3
                                    

Ngày hôm sau, sắc trời một mảng đen kịt, đèn lồng trong cung điện sáng lên.

“Kim Phúc công công!”

“Nửa đêm canh ba, kêu cái quoái gì.”

Thị vệ đến bên tai Kim Phúc nói nhỏ, lập tức kiến hắn ta hoàn toàn biến sắc, xoay người dẫn thị vệ đi tới cửa đại điện, gõ nhẹ ván cửa hai lần, liền đẩy cửa vào.

Nam Cung Lân khẽ mở mắt, lười biếng nằm nghiêng trên long sàng, dáng vẻ chưa tỉnh ngủ.

“Chuyện gì?”

Trong lòng run rẩy không thể tưởng tưởng nổi, Kim Phúc cảm thấy tứ chi lạnh buốt, thực sự khó có thể mở miệng, giọng nói lanh lảnh run đến mức như tiếng muỗi khẽ khẽ bay qua, “Hoàng thượng…tỉnh Vĩnh Tế… truyền tin khẩn tới…”

“Lắp bắp cái gì” Nói mau!” Nam Cung Lân chậm rãi nhắm mắt lại, những ngày qua một mình hắn ôm lấy tất cả triều vụ, thường xuyên phê duyệt tới giờ sửu, mới ngủ chưa tới một canh giờ đã bị đánh thức, thực sự có chút choáng váng đầu.

Kim Phúc nhấc chân đá tên thị vệ, đối phương phản ứng nhanh nhẹn quỳ rạp xuống.

“Khởi bẩm Hoàng thượng, tỉnh Vĩnh Tế truyền tin khẩn, Nghê thừa tướng trên đường hồi kinh gặp cướp.”

“Ngươi nói cái gì? Nói lại một lần nữa cho trẫm nghe!” Đế vương đột nhiên mở mắt, ngồi bật dậy, sắc mặt hết xanh tới đen.

Thị vệ sợ tới độ đầu cúi càng thấp, bắt đầy lắp bắp, “Nghê… thừa tướng…kể cả đại nội cao thủ Viễn Trình…hai người đều…rơi xuống…đất lún… dữ nhiều lành ít… gặp phải sơn tặc… đánh cướp…Tiểu.”

Lời còn chưa dứt, lập tức bị Nam Cung Lân ngắt lời, hắn sốt ruột đứng phắt dậy, gào thét, “Kim Phúc, trẫm muốn xuất cung đi tỉnh Vĩnh Tế, chuẩn bị hãn Huyết Bảo mã cho trẫm, mang theo mười kỵ vệ tinh nhuệ, sau đó đội ngũ nhân mã đuổi tới!”

Hắn không thèm búi tóc, chỉ tùy tiện buộc tơ lụa mảnh lên mái tóc dài, trong lòng hoảng hốt vô cùng.

Bảo bối của hắn tuyệt đối không thể có chuyện gì, hắn phải đi cứu nàng, đi cứu nàng!

Nửa khắc sau, cửa lớn hoàng cung ầm ầm mở ra, một nhóm nhân mã theo Hoàng thượng đi tỉnh Vĩnh Tế lao nhanh về phía trước.

***

Tỉnh Vĩnh Tế vùng núi, khu đất lún.

Sau khi Nghê Chính Quân nghe được tin dữ, theo đám người Kim Phúc đi tới đây, thời gian chậm hơn Hoàng thượng một ngày, nhưng coi như nhanh rồi, vì trong khoảng thời gian gấp rút lên đường ông chưa từng ngừng lại.

Xa xa trông thấy Hoàng thượng đứng bên bờ đất lún, bóng lưng lộ vẻ cô độc và âm trầm, ông hít sâu một hơi, cất bước đến bên người Hoàng thượng nói, “Vi thần tới chậm…Hoàng thượng…Ngạo Lam…” Quả thực muốn mở miệng, song ông lại phát hiện mình không biết nên hỏi thế nào.

Chỉ vì, đối với hoàng đế trẻ tuổi và bản thân mà nói, việc này là một loại kích thích mang theo nỗi sợ hãi.

“Không thấy nàng…Trẫm sai người chìm vào bùn cát…cũng không có bất kỳ hồi đáp nào…”

[Hoàn] [18+] [ Cao H] CHƯỚC PHÙ DUNG - Độc Cô Cầu YêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ