Tiếng cây khô cháy vang vọng cả sơn động, ánh lửa màu vỏ quýt chập chờn, sự ấm áp lượn lờ, phản chiếu bóng dáng thiếu niên thiếu nữ nhu hòa.
Lúc Nam Cung Lân ngước mắt, Nghê Ngạo Lam không được tự nhiên cúi đầu, chỉ sợ hắn thấy được tâm tư không rõ của mình.
Cảm, tạ, huynh.
Đầu ngón tay tiếp tục viết lên lòng bàn tay hắn từng nét một, mang theo sự chân thành không gì sánh bằng, nàng viết xong, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt đẹp lên, cười ngọt ngào với hắn.
Trong hoàng cung lộng lẫy, Nam Cung Lân từng thấy nụ cười a dua nịnh hót, từng thấy nụ cười mang ý xấu, nhưng lần đầu tiên hắn trông thấy nụ cười không hề tính toán lại sạch sẽ và thuần khiết vậy.
Khóe mắt thiếu niên khẽ nhếch lên, đưa sợi tóc quấn quanh lòng bàn tay kia lên môi hôn, thấp giọng hỏi nàng, “Vậy… muội muốn báo đáp ta thế nào?”, thân ở trong cung, kỳ trân dật phẩm gì hắn chưa thấy qua, đưa tay đã có thể nhặt được thứ như chén trà rồi.
Hắn chỉ muốn biết, muốn biết nàng sẽ nói sao.
Hả… Nghê Ngạo Lam kinh ngạc nhìn thiếu niên xinh đẹp, ánh sang rọi lên khuôn mặt hắn, đẹp như một bức tranh mùa xuân, sáng rực rỡ.
Nhìn nàng hé mở cái miệng nhỏ xinh, lộ ra một đoạn lưỡi hồng, giống như cánh hoa màu hồng nảy nở trên cành cây đầu xuân, khiến hắn có loại kích động muốn cúi người về phía trước, bắt lấy bỏ vào miệng mình, thưởng thức một phen.
Nam Cung Lân nở nụ cười, con ngươi trong veo chậm rãi tối tăm, hào hước hỏi, “Hả? Trơ ra rồi?”
Chuyện này… phải báo đáp thế nào mới được đây?
Vàng bạc châu báu chắc chắn hắn có rất nhiều, cho dù hắn muốn, cũng phải hơn đống bạc nàng tích trữ nhiều năm, không thể xoay đầu lấy của nghĩa phụ.
Không, thể, không, được.
Nàng dùng đôi mắt to đầy bối rối nhìn hắn, phồng đôi má hồng.
“Đúng, không thể không được.” Thấy nàng đáng yêu vậy làm hắn muốn trêu ghẹo, bèn lặp lại lời nàng nói.
Suy nghĩ một chút, Nghê Ngạo Lam đứng lên, lượn một vòng quanh sơn động, cũng mặc kệ bản thân có bị nhìn thấu toàn thân không.
Ánh mắt dõi theo bóng dáng thiếu nữ di động, làm da nhẵn nhụi, thân hình cân đối, tuy chỉ là cô nương mười tuổi đầu, song, qua vài năm nữa dáng dấp nhất định uyển điệu, ngọt cốt[1].
[1] Ngọc cốt: 玉骨 xương như ngọc, chỉ thân hình dáng dấp người con gái đẹp. Cũng có thể nói là ngọc thể 玉體.
Nghê Ngạo Lam lại ngồi xổm trước mặt thiếu niên, trong tay có thêm một hòn đá nhỏ mỏng, nắm một sợi tóc đen, ra sức cắt mài, cắt đứt ba tấc sợi tóc, lại dùng gấm màu lam buộc lại.
Khi Nam Cung Lân hoàn hồn, sợi tóc đã rơi xuống, thấy thế lòng hắn khẽ nhíu một cái, “Thân thể tóc da nhận từ cha mẹ, sao muội có thể tổn thương?” Khí thế hoàng gia quý tộc của hắn không khỏi toát ra, khẩu khí mang theo sự uy nghiêm và trách cứ.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn] [18+] [ Cao H] CHƯỚC PHÙ DUNG - Độc Cô Cầu Yêu
General FictionThể loại : Trọng sinh, nữ cải nam trang, siêu sắc, HE. Tình trạng : Hoàn Văn án : Tất cả mọi sự việc xảy ra trong cuộc sống này đều theo quy luật nhân quả.thiện nhân ắt có thiện quả Có thể ông trời thương xót cho nàng có tầm lòng hiền lành, không đà...