Chương 63

12.1K 264 3
                                    

Một đêm không yên giấc, tâm tư trằn trọc kéo dài.

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, mơ thấy khung cảnh dưới ánh trăng sáng rõ với những đám mây bồng bềnh ửng đỏ trôi lơ lửng, nam tử tuyệt mỹ ngoái đầu nhìn lại ôn nhu mỉm cười, đứng ở nơi đó nghênh đón nàng.

Nàng cất bước muốn đuổi theo, nhưng trượng phu ở phía sau lại bắt lấy nàng, thấp giọng gọi nương tử, khiến nàng do dự tiến thoái lưỡng nan.

Nụ cười đạm mạt lại nhuốm đầy ưu thương, nam tử xoay người ẩn vào trong bóng đêm, khiến nàng hoảng hốt giãy khỏi hai tay trượng phu, vội vàng mở miệng gọi hắn đừng đi, lại phát hiện cổ họng không thể phát ra một âm tiết nào cả.

Bóng người tuyệt lệ kia đã biến mất tìm không được, tìm không được.

“Ương Ương… Ương Ương…”

Liễu Ương Ương mở mắt, đập vào mắt chính là khuôn mặt lo lắng của Liễu Hữu Trình, hắn giơ tay xóa đi nước mắt trên khóe mắt nàng, hỏi “Sao vậy? Gặp ác mộng sao?”

Nàng kinh ngạc nhìn trượng phu hồi lâu, mới mở miệng đáp lại “Vâng”, nháy mắt mấy cái, lại lăn xuống vài giọt nước mắt.

“Đừng sợ, có ta ở đây rồi.” Hắn dịu dàng lau đi vệt nước lăn trên má nàng, “Mơ thấy cái gì? Nói cho ta, nói ra thì sẽ không sợ nữa.”

“Ta… Đã quên…” Liễu Ương Ương khép mắt, né tránh ánh mắt của Liễu Hữu Trình. Giấc mơ kia nàng không hề quên, hình ảnh Nam Cung Lân rời đi đã khắc sâu trong đầu nàng.

Chạng vạng hôm qua, nàng không theo lời hứa đi tới Luật Ánh biệt uyển, mà Nam Cung Lân cũng không phái người tới hỏi, nàng vẫn tự nói với bản thân là phải dứt khoát cắt đứt, nhưng thật sự muốn dứt bỏ những ý nghĩ kia khiến nàng khó chịu giống như trái tim mình bị moi ra khỏi lồng ngực vậy.

Lúc này nàng mới phát hiện, nàng đã yêu thích hắn sâu tận xương thủy, biến thành một phần máu thịt của chính mình.

Nhưng mà, Hữu Trình nên làm sao bây giờ, lẽ nào chỉ bởi vì sự ích kỷ của nàng mà khiến hắn phải đau lòng hay sao?

Nàng không biết.

“Thời gian còn sớm, nàng ngủ tiếp đi, ta và Lâm đại thúc đến kho hàng xem xét.” Liễu Hữu Trình săn sóc vén lại góc chăn mỏng đã bị nàng làm cho lộn xộn, sau đó hắn đứng dậy rời đi.

>>>>>>>>>>>

Tỉnh lại lần nữa, đã qua giữa trưa.

Liễu Ương Ương sau khi qua loa dùng xong bữa trưa, nàng đem phần cơm còn dư lại đổ vào một chậu nhỏ, mở cửa đại trạch, đặt xuống góc tường bên trái phía có mái che, một chú chó con hưng phấn chạy tới, cúi đầu ăn thức ăn trong chậu.

Nàng ngồi xổm người xuống, ngón tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt đầu chú chó con ngoan ngoãn, con chó này vốn được nuôi trong đại trạch, ngày thường đều là do nàng đi ra cho nó ăn, nàng lẩm bẩm hỏi: “Chó con, làm chó có phải là sẽ không buồn phiền không?”

Chó con ngẩng đầu nghi hoặc nhìn nàng một cái, sau đó lại tiếp tục cúi xuống ăn.

Tay nhỏ sờ sờ, nàng đứng dậy, chuyển mắt liền trông thấy cách đó không xa dưới bóng cây, nam tử tuấn mỹ trong bộ thường phục màu trắng, tuấn tú cao quý, không biết hắn đã đứng ở đằng kia bao lâu rồi, phía sau là thiếp thân công công của hắn.

[Hoàn] [18+] [ Cao H] CHƯỚC PHÙ DUNG - Độc Cô Cầu YêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ