Chương 34

614 55 3
                                    

- Anh,... chúng ta trở về thật sao ?

Jungkook khàn khàn giọng khẽ hỏi. Cậu đã thấy được sự chần chừ trong ánh mắt của anh.

Taehyung khựng lại, một hồi sau tiếp tục công việc đóng thùng đống quần áo và vật dụng thân quen anh và Jungkook đã mang.

- Chúng ta ở đây đủ lâu rồi Jungkookie à. Về nhà thôi.

Anh không nhìn cậu, đáp lại, nhẹ tựa gió thoảng. Jungkook nhíu mi mắt, chán nản tuyệt vọng. Cơn đau đầu lại ập tới khiến đất trời quay cuồng. Taehyung để cậu nằm yên trên giường ngủ nghỉ ngơi, còn mình tiếp tục thu dọn.

Cả căn phòng lớn chỉ nghe tiếng đồ đạc va chạm và tiếng hít thở nặng nề đầy khó nhọc của Jungkook. Không ai nói với ai câu gì.

Jungkook nhắm mắt, mơ màng nhớ về mọi chuyện, từ ngày còn bé, lần đầu tiên gặp, yêu và thương ra sao, đến đau đớn và tuyệt vọng... ký ức trôi nổi trong cơn mộng mị. Đến khi cậu tỉnh giấc, Taehyung cũng đã xong xuôi, anh nhẹ nói với nụ cười trên môi, vặn xoắn trái tim cậu đến méo mó.

- Đi thôi. Về nhà nào Jungkookie.

Nếu giờ chúng ta cùng về nhà, em sẽ được bên cạnh anh mãi mãi.

Nếu giờ ta về nhà, anh sẽ không phải nhớ lại gì về ký ức xưa cũ.

Nếu giờ chúng ta cùng về, một ngày nào đó, anh sẽ cười được thôi.

Nhưng nếu giờ chúng ta về nhà, em dám cá anh sẽ mãi có nỗi đau thương, em chắc chắn khoảng thời gian để nhìn thấy anh cười là rất lâu, em khẳng định rằng chìa khóa mở cửa ký ức em đang nắm sẽ khiến anh nhức  nhối... và, em sẽ ích kỉ tổn thương anh. Em chưa bao giờ muốn điều đó xảy ra.

- Jungkookie đừng bí xị thế. Hay do mỏi hả ? Em có cần uống thuốc không ? Còn thừa một vỉ ...

- Taehyungie, em muốn nghe,...

Jungkook nói nhỏ, đủ để cả hai cùng nghe thấy.

- Nghe gì... cơ ?

- Ước nguyện của anh. Anh có mong muốn gì không? Về nơi này, về Seoul trước khi chúng ta về nhà ? Em muốn... hoàn thành nó.

Taehyung định nói không cần, nhưng nhìn vẻ mặt kiên quyết của cậu, thôi thì cứ nói ra thì hơn.

- Anh, anh muốn biết lí do vì sao năm đó lại kiên quyết muốn lên Seou, vì sao Park Jimin lại khiến anh thấy thân thuộc đến vậy, tại sao... anh cảm thấy, anh đã mất đi mảnh ký ức nào đó rất quan trọng. Và anh cảm thấy em biết tất cả mọi chuyện... nhưng giờ không cần nữa, Jungkookie, anh buông rồi, anh không muốn nhớ không muốn tìm hiểu, anh chỉ muốn về nhà thôi. Dù sao tại nơi đó sống với người thân thuộc thực sự sẽ tốt hơn, chả hạn như có em bên cạnh anh, người bạn từ nhỏ đến lớn, anh đã cảm thấy rất tuyệt rồi. Em vẫn luôn ở bên cạnh anh...

Taehyung tự thoại, gương mặt phảng phất u buồn nhưng trên môi vẫn nở nụ cười mỉm ảm đạm quen thuộc. Như đang chìm đắm trong ký ức mờ nhạt như màn sương dày, chỉ đến khi anh nhìn thấy những giọt nước mắt long lanh lan tràn trên gương mặt của Jungkook, thì mới hoàn hồn.

[ Longfic - VMin/ Hoàn ] Thanh xuân có anh Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ