Page 7. Người thích người được thích

3.2K 140 12
                                    

  Lấy tư cách gì để tuyệt vọng ?

Buổi sáng mùa thu thời tiết mát mẻ, ánh nắng vàng nhạt chiếu rọi xuống sân trường một mảng sáng đẹp đẽ

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

Buổi sáng mùa thu thời tiết mát mẻ, ánh nắng vàng nhạt chiếu rọi xuống sân trường một mảng sáng đẹp đẽ. Giờ giải lao, tôi ngồi lơ đãng giữa lớp học, đưa mắt nhìn về phía Thành đang vô tư cười nói với đám con trai nghịch ngợm.

Chết chìm trong phiền não mất thôi. Bắt đầu năm học mới cũng đã được gần 2 tháng, bạn bè xung quanh tôi cũng đã ổn thỏa, học tập không tới nỗi tệ, chỉ có điều mối quan hệ giữa tôi và cậu ấy nhạt nhòa tệ hại quá. Tôi mà không có dũng khí chủ động, có lẽ dù cả hai cùng được nhét vào một căn phòng bé xíu xiu chắc cũng chẳng nói năng được gì với nhau mất.

 Nhưng thật ra, thay vì tôi - người tương tư - chủ động lân la tìm cớ bắt chuyện nhảm nhí để kéo gần khoảng cách giữa hai trái tim, Thành - người được tương tư - sẽ không để tôi 'vã' tới mức phải làm điều đó. Đếm trên đầu ngón tay số lần tôi chạy đi tìm cậu để nhờ vả nọ kia chắc cũng tầm 3 4 lần, còn ngược lại thì...tôi chả nhớ nổi nữa. Ai đời lại để cho niềm đam mê cưa cẩm người mình thích bị lòng tự tôn của bản thân đè bẹp bao giờ ? Vậy đó, chính là do tôi, do tôi mà hai đứa trở thành cặp nam nữ duy nhất trong lớp không-thể-nào-nói-chuyện-bình-thường được đấy.

 Đâu ai thích một người còn quá nhiều chấp niệm với quá khứ ?

 Điều tôi phiền muộn cũng chỉ có vậy, quanh đi quẩn lại vẫn luôn là cậu ấy. Chẳng biết có phải tình yêu đầu đời không, nỗi buồn mong mỏi về một tương lai ổn thỏa còn tự mình nhuốm sâu sắc đen thăm thẳm vào niềm hi vọng nhỏ nhoi không vương sót chút ánh ban mai trong tâm trí tôi. Tựa như vươn tay đón lấy một sợi lông vũ trắng muốt bay vẩn vơ giữa bầu trời rộng lớn, tưởng chừng như có thể dễ dàng chạm vào, nhưng khoảnh khắc đầu ngón tay khẽ cảm nhận được sự mềm mại lại vô tình khiến sợi lông bay về phía xa xăm, theo chiều gió nhu hòa tìm đến một vùng đất mới lạ.

 Ảo tưởng lúc nào cũng là con dao hai lưỡi. 

 Tôi nghĩ vậy, ánh mắt lập tức rời khỏi bóng cậu, buồn chán đem cục gạch ra combat với mấy con rắn. Đừng hỏi bạn bè của tôi ở đâu, Ngọc vừa chuyển tới cũng nên đi làm quen với những người khác nữa chứ, đâu thể trói chân ở cạnh đứa lầm lì như tôi mãi. Rút kinh nghiệm từ Thu Giang với Thư nữa. Chúng tôi vốn từng thân thiết đến mức nào, chắc chắn cũng sẽ có lúc tung cánh bay khỏi thế giới riêng của ba người, tự lực đi tìm những nguồn năng lượng tràn ngập niềm vui khác bọt.

[BETA] Nhật Ký Đơn PhươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ