Chương 18

172 18 1
                                    

...

Dĩ nhiên là Thẩm Nguy cx ko thể động đc vào Thẩm Nguy Lan mặc dù là bố bé con. Nhưng vừa hồi sinh nên hắn ko đủ sức động vào cô. Mọi ng̀ càng hoảng.
- Sao thế đc, đến Thẩm Nguy cx làm ko đc sao?- Đại Khánh hỏi.
- Xin lỗi! Nhưng tôi ko thể động vào.- Thẩm Nguy nói.
- Có lẽ do Hắc Bào đại nhân vừa hồi sinh nên ko đủ sức.- Nhiếp chính quan lắc đầu.
- Rốt cuộc là chuyện gì?- Thẩm Nguy hỏi.
- Chuyện này...- Triệu Vân Lan đang định nói thì bỗng khựng lại- ...Nhìn đi!

Mọi ng̀ nhìn ra phía ánh sáng. 2 tia sáng hình thành nên hình dạng của 2 ng̀ con gái. Dần dần, ánh sáng thu lại, hình ảnh Sa Nhã và Đại Cát hiện ra. Đại Khánh và Lâm Tĩnh mừng rỡ ra đỡ họ. 2 cô gái từ từ mở mắt, tay đặt lên trán.
- Sa Nhã!- Lâm Tĩnh gọi tên cô.
- Đại Cát à!- Đại Khánh cười tươi.
- Lâm...Lâm Tĩnh?- Sa Nhã nheo mắt khó hiểu.

Mưa gió đã ko còn, mây đen kéo đi, ñ tia nắng ban mai nhẹ nhàng chiếu xuống. Bầu ko khí nơi đây đã trg lành như trć. Mọi ng̀ tâm trạng vui vẻ, thở vào nhẹ nhõm. Nhưng chưa kịp thở thì...

"Tùm!"

Đang vui mừng, tiếng đồ vật rơi xuống dưới nć vang lên gây sự chú ý của mọi ng̀. Họ nhìn về phía âm thanh vừa phát ra. Thẩm Nguy Lan ngã xuống làn nć trg veo, nằm đó thở hổn hển. Cơ thể bé con cx từ từ mà trở nên trg suốt, nhìn xuyên thấu qua nć. Ñ đốm sáng tách khỏi cơ thể cô bé rồi nhẹ nhàng bay lên trời trông rất đẹp. Đôi mắt bé con giờ đục ngầu, vô hồn. Trông Thẩm Nguy Lan thật thảm hại và đáng thương. Triệu Vân Lan như phát khóc gào lên, chạy đến chỗ bé con:
- TIỂU NGUY LAN!

Y gào lên, đưa tay tính bế bé con lên...nhưng dĩ nhiên là vô dụng rồi. Tay y xuyên qua ng̀ Thẩm Nguy Lan, y ko 1 cảm nhận gì. Mọi ng̀ chạy đến chỗ bé con. Tiểu Quách, Chúc Hồng, tộc trưởng Hoa tộc, Lí Thiến, Uông Trưng, thậm chí là cả Đại Khánh và Lâm Tĩnh đều khóc. Thẩm Nguy đỡ Dạ Tôn ra chỗ đó cùng họ, hắn ngồi xuống cạnh Triệu Vân Lan, nắm lấy vai y. Triệu Vân Lan cúi đầu xuống, cơ thể y run lên, tay siết chặt lại, ñ giọt thủy tinh rơi xuống mu bàn tay và đùi y. Thẩm Nguy cảm nhận rõ hết.
- Triệu Vân Lan! Anh bình tĩnh lại đi!- Thẩm Nguy an ủi.
- Công nương...cô đừng tan biến đc ko?- Thiên Hồng Xuân khóc nức lên.
- Ta xin lỗi đã bắt cháu chịu đựng để hồi sinh đc Sa Nhã.- Lâm Tĩnh khóc, dìu Sa Nhã.
- Anh cx xin lỗi- Đại Khánh dơ tay ôm Thẩm Nguy Lan nhưng chỉ xuyên qua cơ thể trg suốt kia mà thôi.
- Nguy Lan! Cậu đừng chết mà!- Thư Vân gào khóc, lão Lí đành ôm chặt lấy cô bé, đôi mắt ngấm lệ.
- Công nương à...
....

4 nữ thần, Quách Trường Thành và Thư Vân là khóc to nhất. Ñ ng̀ còn lại (trừ Thẩm Nguy và Dạ Tôn) cố nén tiếng nấc của mk nhưng dòng nć mắt vẫn lăn dài trên má. Tâm trạng bi thương, đau buồn của mọi ng̀ ở đây thật đáng thương. Nhưng thế sao khung cảnh thanh bình, đẹp đẽ này, bầu trời thì trg xanh vs ñ đám mây trắng xoá kia sao lại vô tâm đến thế? Quả là 1 sự đối lập quá lớn.
- ...Mama!...

Nhận thấy tiếng khóc của Triệu Vân Lan, Thẩm Nguy Lan cố quay ng̀ sang phía y, đôi tay run rẩy đưa lên trên mặt y. Triệu Vân Lan giật mk, vội đưa tay cầm lấy bàn tay trg suốt kia nhưng y cx chỉ cầm đc hư ko.
- Ta đây...- Triệu Vân Lan nói.
- ..Papa về..vs ng̀ rồi...đó..- Thẩm Nguy Lan khó khăn nói.

Trấn hồn [phần 2]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ