Chương 14

147 16 0
                                    

Vừa đến cổng Địa tinh, Nhiếp chính quan và Địa quân đại nhân cùng 1 số lính đã đứng đợi. Thẩm Nguy Lan vồ vào lòng chàng Địa quân đại nhân:
- Địa quân đại nhân!
- Ấy, nào dám để công nương gọi thế?- Anh ta nói.
- Dù sao em cx chỉ là con của Hắc Bào Xứ đại nhân đứng sau anh thôi.- Thẩm Nguy Lan ngẩng mặt lên cười.- À đúng rồi. Hôm nay có 1 vị khách từ Hải tinh. Thư Vân, là bn em, là Hải tinh nhân.- Thẩm Nguy Lan giới thiệu Thư Vân rồi quay sang cô bn nói- Họ là Địa tinh nhân, ông Nhiếp chính quan và anh Địa quân đại nhân, điều hành, lo các chính sách ở Địa tinh giống chủ tịch nć vậy. Ñ ng̀ còn lại là lính Địa tinh. Mọi ng̀ làm quen chút đi!- Thẩm Nguy Lan tránh sang 1 bên để họ nói chuyện.
- Ukm. Cháu là Thư Vân, bn Thẩm Nguy Lan, là Hải tinh nhân. Cháu chào ông, em chào anh.- Thư Vân cúi đầu lễ phép.
- Hân hạnh gặp Hải tinh nhân. Ta là Địa tinh nhân, Nhiếp chính quan đứng sau bố của Thẩm Nguy Lan-Hắc Bào Xứ- Ông nói.
- Như lời giới thiệu của công nương. Anh đứng trên bố của công nương.- Địa quân đại nhân cx nói.
- Xin lỗi vì cách ngang nhưng sao Địa quân đại nhân lại ở đây mà ko đi làm việc- Triệu Vân Lan bỏ kẹo mút ra hỏi.

Thấy Vân Lan mama ngậm kẹo, nhóc con tự tiện móc trg túi Triệu Vân Lan ra 1 cây kẹo mút ra và ăn. Y giật mk:
- Tiểu Nguy Lan! Con...
- Mama ki bo, phải cho con ăn vs chứ.- Thẩm Nguy Lan ngậm kẹo nói.
- Rồi rồi, thấy mọi ng̀ đến tìm nốt món thánh khí còn lại nên tôi nhanh chóng hoàn thành công việc để đi cùng.- Địa quân nói.
- Vậy bây giờ đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta nên bắt đầu thôi!- Chúc Hồng nói rồi quay sang Thẩm Nguy Lan- Công nương, con thật sự ổn nếu dùng dị năng?
- Ổn ạ. Con đã từng nói rồi mà.- Thẩm Nguy Lan khẳng định.
- Đc rồi. Làm đi!- Đại Khánh nói.
- Ukm.- Thẩm Nguy Lan gật đầu.

Cô bé nhắm mắt lại. Lòng bàn tay nhẹ nhàng xoay chuyển, tạo nên 1 quả cầu khói đen xanh. Thẩm Nguy Lan bắt đầu cảm nhận năng lượng của thánh khí. Chân Thẩm Nguy Lan bước về phía trć 1 bước nhẹ nhàng. Rồi lại nhẹ nhàng bước tiếp bước thứ 2. Cứ thế nhẹ nhàng, chậm rãi, Thẩm Nguy Lan bước đi về phía trć, đôi mắt vẫn nhắm lại. Đôi lông mày bắt đầu nhíu lại. Mọi ng̀ cx từ từ bước theo bé con.

Bỗng, Triệu Vân Lan dơ cánh tay ngang cổ bé con, 2 bàn tay nắm vào 2 vai Thẩm Nguy Lan, đỡ bé con, kéo lại về phía mk. Thẩm Nguy Lan giật mk mở mắt, nhìn y. Triệu Vân Lan nói:
- Con nên cẩn thận chứ! Nhắm mắt mà đi như vậy nguy hiểm lắm.
- Công nương ko sao chứ?- Tiểu Quách hỏi.
- Con ổn. Cảm ơn mama.- Thẩm Nguy Lan trả lời.

Hóa ra Thẩm Nguy Lan suýt bị vấp ngã, may mà có y đỡ kịp. Bé con tiếp tục công việc của mk. Triệu Vân Lan 1 tay đặt vai trái của Thẩm Nguy Lan, tay còn lại nắm cánh tay phải, nói:
- Có đi đâu thì báo 1 tiếng, ta dẫn con đi. Coi chừng ngã.
- Vâng.- Thẩm Nguy Lan gật đầu.

Nhắm mắt lại, tay lại tiếp tục công việc. Triệu Vân Lan dẫn bé con đi, theo sau là mọi ng̀. Họ bàn tán.
- Công nương ko sao thật ư?- Tiểu Quách lo sợ hỏi.
- Tên này! Cậu ko thấy công nương ko có biểu hiện mệt mỏi à?- Lão Sở dơ khuỷu tay lên dọa Tiểu Quách làm cậu sợ muốn chết.
- Yên tâm đi. Công nương đã khẳng định rất nhiều lần rồi mà.- Tang Tán an ủi.
- Cậu sợ cái gì? 10 mấy năm rồi còn ko bớt nhút nhát, lo lắng đi đc sao?- Lâm Tĩnh hỏi Tiểu Quách.
- Xì! Đồ nhát gan. Nhân loại ngu xuẩn.- Đại Khánh lại dùng câu cửa miệng để nói nhân loại.
- Con ng̀ thi thoảng cx nên thay lòng đổi dạ nhưng có vẻ Tiểu Quách của chúng ta ko biết thay rồi.- Chúc Hồng cx lao vào trêu Tiểu Quách.
- Nói rất hay- Uông Trưng cười nói.
- Chà chà. Tội nghiệp chưa. Bị mọi ng̀ trêu rồi đó.- Lão Sở lắc đầu vỗ vai Tiểu Quách.

Trấn hồn [phần 2]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ