Chương 9

715 18 0
                                    

Một

Đế quân đưa Phượng Cửu đi thăm thú nhân gian, sau cùng phải vào một tửu quán tá túc một đêm.

Phượng Cửu: "Đế quân, tại sao nơi này lại chỉ còn đúng một phòng trống, hơn nữa phòng trống này lại chỉ còn đúng một cái giường kia chứ?"

Đông Hoa: "Nàng có thể ngủ dưới sàn."

Phượng Cửu: "..."

Đông Hoa: "Ta đùa thôi, chúng ta có thể nằm chung, ta không ngại đâu."

Phượng Cửu: "Như vậy còn gì là thanh danh của thiếp..."

Đông Hoa: "Thế thì nàng ngủ dưới sàn đi."

Phượng Cửu: "..."

Cuối cùng, Phượng Cửu đành miễn cưỡng hi sinh thanh danh, nằm chung giường với Đế quân một đêm.

Hai

Đế quân đưa Phượng Cửu đi thăm thú nhân gian, sau cùng phải vào một tửu quán tá túc một đêm. Đế quân nói tất cả các phòng đều đã chật kín, vì thế Phượng Cửu không còn cách nào khác lại phải ở cùng một phòng với Đế quân.

Phượng Cửu: "Đế quân, ngài nói tất cả các phòng đều đã chật kín, nhưng tại sao thiếp chẳng nhìn thấy một ai cả?"

Đông Hoa (chậm rãi trả lời): "Đúng là không có ai."

Phượng Cửu: "Hả?"

Đông Hoa: "Nhưng ta đã đặt tất cần câu và kinh sách vào đầy những phòng khác, vì thế chỉ còn phòng này trống thôi. Tiểu Bạch, ngủ đi."

Phượng Cửu: "..."

Ba

Phượng Cửu: "Đế quân, ngài không thể đối xử với thiếp tốt một chút được sao?"

Đông Hoa: "Ta đối xử với nàng còn chưa đủ tốt à?"

Phượng Cửu: "Ngài lúc nào cũng bắt nạt thiếp."

Đông Hoa: "À, ta nghe nói có câu hát "đánh là thương mắng là yêu", cơ bản là như thế đi..."

Phượng Cửu: "..."

Bốn

Phượng Cửu (cầm kinh sách lên ngắm nghía): "Đế quân, thiếp không hiểu chỗ này, chàng giảng cho thiếp được không?"

Đông Hoa: "Đơn giản như vậy cũng không hiểu, sao nàng có thể ngốc đến thế nhỉ?"

Phượng Cửu (tức giận): "Thiếp không ngốc."

Đông Hoa: "Chính xác. Nàng không ngốc."

Phượng Cửu: "Vì thế, chàng sẽ rút lại lời vừa nói?"

Đông Hoa: "Mà là rất ngốc."

Phượng Cửu: "..."

Năm

Phượng Cửu (phẫn nộ): "Đế quân, tại sao ngài thích bắt nạt thiếp đến vậy?"

Đông Hoa: "Ta luôn thích bắt nạt những người ngu ngốc hơn ta."

Phượng Cửu: "..."

Sáu

Đêm khuya thanh vắng.

Phượng Cửu (nói mớ): "Đông Hoa xấu xa! Mặt dày! Xấu bụng! Ngày ngày chỉ biết bắt nạt ta, sai vặt ta! Chẳng hiểu gì về tư tình nhi nữ. Nấu cá sốt chua ngọt dở tệ, lại còn bắt ta ăn. Ta ghét chàng!"

Đông Hoa: "..."

Ngày hôm sau, trong lúc ăn sáng.

Phượng Cửu: "Đế quân, những thứ này là...?"

Đông Hoa: "Ta đặc biệt làm đấy. Ba đĩa cá sốt chua ngọt nàng thích, một đĩa buổi sáng, đĩa kia bữa trưa, còn lại bữa tối. Đây là phần thưởng cho nàng vì tối qua đã tận tình chăm sóc ta."

Phượng Cửu (khóc ròng): "Đế quân, thiếp có chỗ nào đắc tội ngài sao?"

Đông Hoa: "Ta đã nói đây là phần thưởng kia mà. Nếu tối nay nàng còn phát huy, ngày mai ta sẽ tiếp tục nấu nhiều hơn cho nàng ăn."

Phượng Cửu: "..."

Bảy

Phượng Cửu (chạy đến chỗ Đông Hoa đang làm gốm): "Đế quân, cô phụ đưa cô cô và cục bột đi Tuấn Tật Sơn chơi kìa."

Đông Hoa (không buồn nhìn lên): "À."

Phượng Cửu (xoắn tay áo, tiếp tục ám chỉ): "Đế quân, Liên Tống Quân cũng đưa Thành Ngọc đi Phương Hồ Tiên Sơn chơi rồi."

Đông Hoa (không buồn nhìn lên): "À."

Phượng Cửu: "Đông Hoa~~~Đế quân~~~"

Đông Hoa (cuối cùng đã hiểu ra): "Được rồi. Chúng ta cũng sẽ ra ngoài chơi."

Phượng Cửu (mắt sáng lấp lánh)

Ở trong khu vườn đằng sau cung Thái Thần.

Đông Hoa (cầm kinh Phật chuẩn bị buông cần câu): "Chúng ta đã ra ngoài rồi, nàng cứ tự nhiên chơi đi nhé."

Phượng Cửu: "..."

Tám

Đông Hoa (từng bước từng bước tới gần Phượng Cửu): "Tiểu Bạch, ta đói."

Phượng Cửu (đỏ mặt): "Chàng, chàng, chàng, chàng muốn làm gì?"

Đông Hoa (nghiêng người về phía tai hồ ly, kéo dài giọng điệu mờ ám): "Ta nói, ta đói rồi."

Phượng Cửu (nuốt nước miếng): "Không được! Giữa ban ngày ban mặt!"

Đông Hoa (cười gian xảo): "Tiểu Bạch, nàng đang nghĩ gì thế? Ta chỉ bảo rằng ta đói theo nghĩa đen mà thôi."

Phượng Cửu hổ thẹn đến mức muốn trốn đi, nhưng chợt nhận ra trời đã tối.

Đông Hoa: "Nếu nàng đã khao khát bản quân đến thế, bản quân thành toàn cho nàng vậy."

Phượng Cửu: "..."

Chín

Phượng Cửu: "Hôm nay thiếp tự mình làm bánh trung thu, bỏ rất nhiều tâm ý vào đó, để dành lúc trăng tròn chúng ta sẽ cùng thưởng nguyệt. Chàng nói xem, rất có ý nghĩa phải không?"

Đông Hoa: "Đã bị ăn rồi."

Phượng Cửu (nghi hoặc): "Thiếp vừa mới thấy chúng vẫn còn trong nhà bếp mà, làm sao mà đã bị ăn được?"

Đông Hoa: "Khi nãy ta đi ngang qua nhà bếp, trông thấy nên ăn luôn. Không phải đằng nào nàng cũng làm cho ta à?"

Phượng Cửu (phẫn nộ): "Nhưng thiếp cũng muốn ăn! Bởi vì muốn ăn bánh trung thu cùng chàng, thiếp thậm chí còn không ăn tối. Bây giờ thiếp đã đói lắm rồi, phải làm sao đây?"

Đông Hoa: "À, nàng đang rất đói."

Phượng Cửu (lùi lại): "Thiếp bảo đói, là đói theo nghĩa đen. Chàng đừng nghĩ quá nhiều."

Đông Hoa: "Ta cũng đang bảo đói theo nghĩa đen."

Phượng Cửu (yên tâm tiến lên một bước): "Chàng nói chẳng rõ ràng gì cả, dọa chết thiếp rồi."

Đông Hoa (bình tĩnh tiến lại gần, mang tiểu hồ ly đi mất): "Với ta, đói theo nghĩa đen chính là kiểu đói này."

Phượng Cửu: "..."

Tam Sinh Tam Thế - Chẩm Thượng Thư: 15 ngoại truyện mini của Đường Thất Công TửWhere stories live. Discover now