Chap14

2K 104 0
                                    

Cả đêm hôm qua, anh và cậu đều không ngủ được. Anh là vì nghĩ tới cảm xúc của mình về cậu và cậu thì nghĩ tới cảm xúc của mình về anh.

Cốc cốc.

Cậu nằm trên giường, chùm chăn qua đầu nên không nghe thấy tiếng gõ cửa nên vẫn nằm cuộn tròn trong chăn.

-Cậu có trong đó không?

Anh gọi to và gõ cửa liên tục nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì. Anh bắt đầu thấy khó chịu vì cậu không trả lời liền đạp cửa xông vào và đập vào mắt anh là hình ảnh một con thỏ đang nằm trền giường.

Cậu vì tối qua ngủ muộn nên sáng nay khó dậy và vì cậu biết hôm nay được nghỉ nên làm biếng không chịu dậy. Anh đi đến chỗ cậu, ngắm nhìn gương mặt nỏ nhắn này rồi lay lay người cậu.

-Này! Dậy đi!

-Cho em ngủ thêm đi mà!

Không biết cậu đang nghĩ anh là ai mà xưng "em" ngọt xớt ngư vậy nữa. Anh thì hơi bất nhờ với cách xưng hô này của cậu nhưng rồi lại nghĩ chắc tại cậu ngủ say nên mới vậy.

-Dậy đi! Tôi đưa đến bệnh viện.

-Không! Em không có bệnh! Em muốn ngủ!

-Ngoan đi!

-Không!

Cậu không những không dậy còn cố tình xoay lưng lại phía anh rồi chùm chăn qua đầu. Anh xám mặt lại, nhưng nhìn thấy cử chỉ đáng yêu này của cậu thì cơn nóng lại dịu bớt.

Anh hất chăn ra, bế cậu lên, đi vào nhà tắm. Cậu vì bị anh nhấc bổng nên liền tỉnh giấc, giật mình nhìn anh. Cậu thật sự cứ nghĩ từ nãy tới giờ cậu đang nói chuyện với chị giúp việc ở nhà nên mới xưng "em". Ôi ngại chết mất!

Anh bế cậu vào nhà tắm, đang tính đặt cậu xuống bồn tắm thì cậu nói.

-Tôi tự làm được!

Anh đặt cậu xuống, khoanh tay lại, nhìn cậu đang ngượng đỏ mặt.

-Sao đã thay đổi cách xưng hô rồi? Với tôi có nói là sẽ tắm cho cậu đâu!

-Tôi...tôi...

Cậu ngượng muốn độn thổ.

-Tôi? Tôi lớn tuổi hơn cậu đấy!

Anh ghé sát mặt lại gần mặt cậu, đây là lần thứ ba hai người gần nhau đến vậy.

-Anh...anh đi ra ngoài đi!

Cậu vừa nói vừa đẩy anh ra ngoài. Đóng cửa lại, cậu liền ngồi phịch xuống nền.

-Aaaaaaa! Ngại chết mất!

Cậu la hét, vò đầu, áp hai tay vào má để cảm nhận sức nóng. Anh thì vì bị đẩy ra bất ngờ nên không kịp phản ứng gì.

Anh cười nhếch mép vì vẻ dễ thương của cậu. Anh gõ cửa nói vọng vào.

-Nhanh lên! Tôi đưa đi bệnh viện.

-Ờ!

Anh vừa cười vừa đi xuống nhà, người làm trong nhà lại được một phen hết hồn vì nhìn thấy anh cười. Anh lặng lẽ ngồi xuống bàn ăn và vẫn giữ nguyên nụ cười đó.

[Longfic/vkook] Cậu Vợ Bí Ẩn.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ