Chương 1

9.4K 546 40
                                    

Màn đêm u lãnh bao phủ lên cánh rừng rộng lớn khiến mọi vật sống chìm vào an tĩnh, thi thoảng sẽ có vài tiếng côn trùng rả rích xuyên thấu qua bóng tối như một bài ca dân gian hỗn loạn chẳng có gò bó âm điệu rồi đột nhiên ở phía xa xa vài tia sáng vàng dịu xuất hiện, dần dần lan thành màu đỏ rừng rực chói mắt vô cùng nhưng đó không phải mặt trời, mặt trời sẽ không mọc ở phía nam, phía nam đó chỉ có một gia tộc đời đời quang minh chẳng tranh thế sự như cây ngọc lan kiên cường gọi Cô Tô Lam thị.

Vậy mà hiện tại Vân Thâm Bất Tri Xứ của Lam thị lại chìm trong biển lửa.

" Hừ, cái gì mà quân tử thà chết không chịu nhục? Chẳng phải vẫn vùi thân ở nơi hoang phế này sao!"

" Ngươi đừng có lải nhải, mau gom mấy cái xác này để ở góc bên kia giúp ta."

" Chậc chậc, một gia tộc trăm năm tuân theo lễ tắc làm người cuối cùng chỉ còn là tro tàn"

" Ngươi câm miệng! Coi trừng Ôn đại thiếu gia nghe thấy mạng nhỏ của ngươi cũng không giữ được!"

Lam gia bị diệt môn, một mồi lửa đỏ, trăm ngàn môn sinh Ôn thị vây quét, sau một đêm tại tu chân giới đã không còn nơi gọi là Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng chẳng còn Cô Tô Lam thị. Xác người chất thành từng đống từng đống chật kín một vùng tử địa, thi thoảng có vài con quạ sà xuống mổ lấy thớ thịt đỏ au sau lớp đạo bào mang gia ấn vân mây tinh xảo của mấy môn sinh đã chết, khói đen vẫn nghi ngút lượn lờ tố cáo tội ác ghê tởm vài canh giờ trước.

Ôn Húc nhổ một bãi nước miếng xuống đất, chân tùy ý dẫm lên cái xác vẫn còn ấm của môn sinh Lam gia nào đó như đang lau dày, vết ố bẩn lung tung dính trên gia văn từng một thời lừng lẫy:

" Mẹ kiếp cái gia tộc toàn mấy quyển sách rách nát, ngay cả báu vật gia truyền cũng chẳng có, mất công đại gia đi chuyến này!"

Thuộc hạ đứng cạnh gã chắp tay cung kính:

" Đại thiếu gia, lần này chúng ta diệt môn Lam gia là nằm ngoài kế hoạch, liệu có ổn không?"

Ôn Húc nhếch môi:

" Mấy gia tộc cỏn con kia sợ là đã rúc đầu như rùa rồi, lần này chúng ta giết gà dọa khỉ ta không tin chúng dám ho he gì!"

Ôn Húc ngửa mặt lên cười to mấy tiếng vô cùng đắc ý, mấy kẻ xung quanh gã lập tức hùa theo xu nịnh, lại chẳng ai để tâm tới sau phiến đá lớn cách đó không xa thấp thoáng hai bóng người. Lam Hi Thần cả người lấm lem toàn bùn đất cùng máu, gương mặt xưa nay luôn mang nụ cười như gió xuân tinh xảo giống như vỡ vụn để lộ biểu tình căm phẫn cực điểm mà chính y cũng không biết, tròng mắt đỏ ngầu hằn lên từng tơ máu đỏ như con thú hoang phát điên nhưng cả người y giống như bị một lực lượng vô hình bao chặt lấy không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể bất lực nhìn đám người Ôn gia túy ý dẫm đạp lên những thi thể từng là đồng môn của y.

Chỉ mới vài canh giờ trước thúc phụ còn nhét vào tay y một bọc hành lý chứa toàn là cổ thư bảo y mau chạy trốn, đám Ôn Húc kéo đến lần này sẽ không bỏ qua cho Lam gia... thật không ngờ, bọn chúng ngoan độc như vậy! Lam gia trên dưới hơn ba trăm người bị một mồi lửa thiêu rụi!

[Ma Đạo Tổ Sư][Đồng Nhân] Lam Gia Song Bích Hắc Hóa KỳNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ