Chương 4

3.7K 349 18
                                    

Lúc Ôn Húc cùng với Ôn Triều dẫn đại quân tới Liên Hoa Ổ muốn ra oai phủ đầu đã trực tiếp châm lên ngọn lửa bùng nổ Xạ Nhật Chi Chinh. Liên tiếp trong bốn tháng Thanh Hà Nhiếp thị làm tiên phong đuổi giết hàng vạn quân Ôn gia rút chạy tán loạn, Ôn Húc được vài thủ hạ thân tín hộ tống chạy trốn đến vùng Cô Tô, Ôn Trục Lưu bị Giang tông chủ cùng mẫu chủ chặt tay chân phế đi kim đan, Ôn Triều bị chặt ngang lưng đem xác treo ở đầu cổng thành Giang thị chính là lời khiêu khích tới Ôn Nhược Hàn.

Máu chảy thành sông, sinh linh lầm than.

Nhưng sinh linh vốn đã lầm than rồi, chỉ khác ở việc bị mài mòn chết dần trong bóng tối hay vùng dậy ở ngoài sáng chịu đau đớn để giành giật sự sống và phần thắng về mình. Quyết định từ tâm, hơn thiệt do mình.

Ngụy Vô Tiện đứng ở tòa thành tọa trấn bên ngoài Cô Tô, ánh mắt xa xăm hướng về phía dãy núi non trùng điệp bị sương đen bao phủ, mờ mịt chẳng chút sinh khí. Một bàn tay vỗ nhẹ vai hắn, Giang Trừng đã đứng cạnh từ lúc nào:

" Ngươi đang nghĩ gì vậy?"

Ngụy Vô Tiện hiếm khi thở dài: " Hơn năm tháng rồi"

Từ ngày Vân Thâm Bất Tri Xứ bị đốt trụi, nay đã gần nửa năm, không một chút tin tức về hậu nhân Lam gia lưu tán nơi nào... Ngay cả Lam Vong Cơ hay Lam Hi Thần cũng giống như bốc hơi khỏi trần thế.

Giang Trừng lắc đầu, có chút tiếc nuối, lại càng căm hận Ôn thị. Nếu như không phải bọn Ôn cẩu này ra tay tàn độc dứt khoát diệt môn Lam gia thì các gia tộc khác chắc vẫn sẽ ngậm bồ hòn làm ngọt để bọn chúng đè đầu cưỡi cổ, có khi gia tộc bị diệt môn tiếp theo chính là Vân Mộng Giang thị bọn họ. Chỉ tiếc cho Lam gia tầng tầng lớp lớp quân tử, cuối cùng hứng chịu thảm cảnh này.

Giang Trừng vuốt ve Tử Điện mà Ngu phu nhân giao lại trước khi lâm trận: " Ôn Húc đã bị vây trong thành Cô Tô, bên cạnh gã không tới một ngàn quân, tối nay chúng ta lập tức đột kích vào thành."

Đôi mắt Ngụy Vô Tiện xẹt qua lãnh ý, nhàn nhạt tiếp lời: " Một kẻ cũng phải giết gọn"

Bên ngoài thành Cô Tô ảm đạm heo hút nhưng không ai biết bên trong đã loạn thành một đoàn. ( Đoạn từ đây là cop lại trong bài " Cố mộng vân thâm" vì Rùa vốn không định viết truyện này tiếp nên viết ra ý tưởng trong đó, giờ viết tiếp thì đăng lại cho chuẩn bài)

" Mau báo cho Ôn đại công tử chúng ta bị bao vây rồi!"

" Hung thi! Là hung thi! Tất cả các hung thi đều đang kéo tới đây!"

" Cứu mạng! Cứu mạng!"

Hàng loạt tiếng la thất thanh cùng tiếng gào thét đều bị nhấn chìm trong chớp mắt bởi hàng trăm ngàn hung thi, chúng giống như một đợt sóng triều cường mãnh liệt đổ ập xuống đám môn sinh Ôn thị, kẻ nào kẻ nấy chạy trối chết chẳng màng đến việc dẫm đạp lên nhau cuối cùng vẫn bị cắn nuốt trở thành một khối thịt bầy nhầy ghê tởm.

Ôn Húc đứng như trời trồng giữa đoàn người hỗn loạn, sắc mặt của gã tái nhợt, chân tay cứng đờ còn đâu cái vẻ Ôn đại công tử giương cằm tự đắc.

[Ma Đạo Tổ Sư][Đồng Nhân] Lam Gia Song Bích Hắc Hóa KỳNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ