CHAP 2

215 22 2
                                    

Thật sự thì Minhyun đã không làm như vậy, anh cũng không phải con trai bé bỏng ngây thơ không biết gì nhưng chắc chắn cũng không phải dạng trác táng. Trước đây anh cũng từng có người yêu nhưng sau sự cố năm đó anh không còn hứng thú với chuyện tình cảm nữa, nhạc kịch chiếm phân nửa thời gian của anh lúc đó thì bây giờ chính là không có thời gian cho bất cứ thứ gì khác ngoài nhạc kịch chứ đừng nói tới chuyện hẹn hò. Nhưng mà tuy bảo là cảm thấy nói chuyện với Seongwoo vô nghĩa, anh vẫn quyết định đi ra ngoài một chuyến. Nói là ra ngoài cũng không phải đi đâu xa mà là đi đến tiệm tạp hóa phía Bắc học viện, ngay bên dưới tòa nhà khoa múa, rồi mua cho mình một bữa ăn đàng hoàng xem như để đền tội với bao tử bị dày vò lâu ngày. Như vậy cũng tính là ra ngoài rồi nha vì anh đã ra khỏi phòng kí túc xá của mình rồi mà. Bất ngờ một cái là mặc dù không đi bar cũng không đi club cũng không làm một trận long trời lở đất nào cả nhưng mà có thấy cái người nào đó trông thật sự xinh xắn đáng yêu hay nói đúng hơn là khá đẹp trai. Phải, là một cậu học viên đẹp trai làm nhân viên bán thời gian ở tiệm tạp hóa trong học viện nhưng chỉ như vậy thôi, trong mắt Minhyun cũng chỉ là một người xa lạ như bao nhiêu người xa lạ khác, nghĩ vậy anh liền tiếp tục ngồi đần ra trên bộ bàn ghế phía trước tiệm tạp hóa vừa nhai vừa nhìn thảm cỏ xanh với hoa dại linh tinh trong khuôn viên trường.

Nhưng mà cái người lạ này sao lại nhìn chằm chằm về phía Minhyun. Lúc đầu anh cũng không để ý đến đâu nhưng cảm giác có một ánh mắt mãnh liệt cứ dính chặt lên người mình lâu thật lâu như vậy làm anh không khỏi cảm thấy phiền toái. Minhyun rất ít khi qua tòa nhà khoa múa, hầu hết thời gian đều là Seongwoo chạy đến tìm anh chứ hiếm khi nào có chuyện ngược lại nên chuyện anh và cậu người lạ quen biết nhau là không có khả năng, hơn nữa nếu đã từng gặp qua người như vậy anh chắc chắn sẽ ghi nhớ vì ngoại hình này... không phải muốn quên là quên được. Còn có một khả năng khác, tuy khá ngượng ngùng khi phải nói ra nhưng mà...

"X-xin lỗi. A-anh có p-phải là Hwang Minhyun hay không?" A, anh đoán đúng rồi, chỉ có thể là người hâm mộ thôi.

"Phải, là tôi".

"..."

"..."

"..."

"Cậu có thể ngồi xuống rồi nói cũng được". Minhyun cho rằng dù sao thì cứ để cậu ta đứng như vậy hoài cũng không tốt vì rõ ràng người ta muốn nói chuyện với mình, và nhất là khi cậu bạn trông vừa lúng túng vừa như muốn ngất xỉu đến nơi.

"K-không sao đâu ạ! E-em không tính làm phiền anh! Em chỉ muốn nói là hôm biểu diễn tổng kết năm ngoái em đã được xem vở nhạc kịch của câu lạc bộ của anh và anh thật sự rất rất tuyệt ạ!" Hah, được rồi cậu có hâm mộ cũng không cần nói to như vậy đâu cậu trai.

"Cảm ơn cậu".

"Cảm ơn anh ạ!"

Không khí lúc này tự dưng có chút lúng túng, cậu trai nói xong thì vừa đỏ mặt vừa cười toe toét còn người nghe nghe xong liền không biết phải trả lời thế nào. Đây không phải lần đầu Minhyun gặp học viên thể hiện sự yêu thích với mình nhưng dù sao hầu hết cũng là học viên nữ mà còn là kiểu fangirl cuồng nhiệt phần vì tài năng phần vì ngoại hình của anh. Cũng không phải không có học viên nam nhưng công khai trước mặt anh thế này thì đúng là lần đầu tiên, mà còn lại là một cậu trai vô cùng nam tính nữa, nhìn càng lâu càng cảm thấy người này có hơi ngốc nghếch.

[HwangNiel][Shortfic] HỌC VIỆN CỦA NGƯỜI MỘNG MƠNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ