Chương 15: Rải cẩu lương những năm 70 (15)

7.1K 753 12
                                    

  Tần Thắng Lợi dứt khoát tự đào hố của mình.

Đào hố quanh lưới, đây là lời trước đó Tần Trường An nói. Cây cẩu kỷ có một điểm tốt, nói là cây, kỳ thật lại giống như cỏ nhưng lại thô hơn, không giống như những cây khác cần không gian lớn, cao lên có thể trở thành một hàng rào, không có khe hở.

Chờ Diệu Diệu cùng Tần Trường An nói chuyện xong, cậu đã đào được không ít.

Tần Trường An sắp xếp xong cho Diệu Diệu, cũng ra đào cùng.

Thôn dân lên núi đào cây cẩu kỷ không ít, có người nhanh tay nhanh chân đã mang về, bao kín mít, sợ bị gai đâm vào.

Diệu Diệu liền đưa tiền cho bọn họ, một thân cây 5 phần tiền, cũng sẽ không để cho người khác nói thầm trong lòng.

Hai người đàn ông đào cũng rất nhanh, trồng cây cũng không mất nhiều thời gian.

Đến giữa trưa, Tần Trường An lau mồ hôi, muốn nghỉ ngơi một chút, "Mặt trời lên đỉnh rồi, chúng ta nghỉ một lát đi ăn cơm đã."

"Được..." Tần Thắng Lợi cũng mệt mỏi.

Sau đó liền thấy Tần Trường An dùng khăn lông ướt xoa xoa cổ, để trần thân trên vào phòng bếp, còn hỏi câu, "Giữa trưa muốn ăn gì?"

Tần Thắng Lợi trợn mắt há hốc mồm, âm điệu không tự giác cất cao, "...... Anh nấu?"

Không phải, khi nào anh ấy biết nấu cơm vậy? Không phải am hiểu ăn chơi cờ bạc à? Nấu cơm có ăn được không?!

Bây giờ Tần Thắng Lợi đang ở trong trạng thái thế giới đảo điên, có người đàn ông nào sẽ vào phòng bếp? Không phải chỉ người không có tiền đồ mới làm?!

Tần Trường An ghét bỏ trừng cậu một cái, không để bụng

Nói xong ném khăn lông, thuần thục lấy ra gạo và mì, "Nói đi, muốn ăn gì."

Kỳ thật ngay từ đầu anh cũng không biết nấu. Nhưng ngày đó sau khi mua gạo về mới phát hiện... Diệu Diệu cũng không biết a, nhưng đã mua đồ, cũng không thể để đó không ăn, hai người bọn họ phải có một người làm, Diệu Diệu còn rất có hứng thú học, nhưng nấu cơm là việc rất tốn sức nha, nhìn qua rất mệt.

...... Anh có thể nhìn tức phụ của mình mệt mỏi không? Không có khả năng a.

Lúc ấy anh không cần suy nghĩ đã đi vào, tiếp nhận đồ. Diệu Diệu liền ở một bên rửa rau, bọn họ hai người vừa nói chuyện vừa nấu cơm, còn thỉnh thoảng hôn hôn.

Tần Trường An chậc một tiếng, mấy tháng trước anh quá ngốc, tới gần tức phụ mình còn đỏ mặt, lại còn cố tình muốn lại gần thêm một chút......

Có lợi như vậy, ai có thể ở bên ngoài chờ nấu cơm??

Sau đó nhiều lần đi vào, từ hỗ trợ rửa rau, hỗ trợ thái rau, đến hỗ trợ lấy nước tương dấm muối thậm chí Diệu Diệu chỉ huy anh nấu......... Mưa dầm thấm đất lâu như vậy, mấy món đơn giản sao có thể không biết nấu?

Mấy ngày hôm trước Diệu Diệu có hơi không thoải mái anh cũng không dám để cô vào bếp, mấy ngày nay đều là một mình anh tự nấu cơm.

(Quyển 1) [Edit] Diệu DiệuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ