Chương 34.2: Hóa giải (2)

5.4K 507 5
                                    

Kim Nam Tuấn đứng trước cửa hoàng cung, đang không biết vào bên trong bằng cách nào thì hắn thấy, từ xa, có một đoàn người cả nam nhân , cả nữ nhân trên tay đều mang một rương hành lý được chạm khắc tinh xảo. Đi đầu đoàn người là một lão nhân khoảng 60 tuổi, dáng vẻ cao quý. Kim Nam Tuấn đoán rằng, số người này tuyệt đối không phải là người trong cung, vì y phục của họ khác nhau và không phải y phục của cung nữ, thái giám. Lão nhân đi đầu thì khác, cả người đều toát lên vẻ trang nghiêm, cao quý. Đặc biệt, y phục của lão nhân được thêu với những đường nét hết sức tinh tế, Kim Nam Tuấn nhìn thoáng qua, đoán rằng đây chính là y phục của Thượng quan. 

Vậy cũng tốt, vị Thượng quan này chắc sẽ không biết mấy người ngoài cung, lẻn vào đó cũng không bị phát hiện. 

Kim Nam Tuấn nhanh chóng trốn vào sau bức tường, đợi người cuối cùng đi qua, hắn mau chóng điểm huyệt người đó, lôi vào góc khuất, mau chóng thay đổi y phục. Mặc dù đoàn người ấy không mặc y phục giống nhau, để nguyên y phục cũng không sao, nhưng ắt sẽ có người thấy khác lạ, vì vậy Kim Nam Tuấn đổi cả y phục lẫn giày. Xong xuôi, hắn mới mang theo rương hành lí đuổi theo đoàn người.

Quả nhiên giống như hắn nghĩ, không chỉ vị Thượng quan này không biết đám người này, mà ngay cả đám người này cũng không biết nhau. Thấy hắn đang mải chạy theo, Thượng quan nhíu mày, "Nhanh chân lên, không có thời gian cho ngươi ngắm cảnh đâu, chậm chễ một giây thôi, thì  cả ta và đám các người đều bị xử tội hết!"

"Vâng." Kim Nam Tuấn đáp một tiếng, sau đó chạy nhanh hơn. 

Khi vào đến cung rồi, đám người mới kinh ngạc vì được tận mắt nhìn thấy hoàng cung Lương quốc. Riêng chỉ có mình Nam Tuấn là không phản ứng. Nếu so với Đại Hà quốc, thì hoàng cung Lương quốc vẫn là nhỏ hơn, hơn nữa trước đây Nam Tuấn đóng quân ở đây, vì tình cảm giao thương giữa 2 quốc gia, ít nhiều gì hắn cũng vào đây rồi. Thấy hắn không lộ vẻ ngạc nhiên, tiểu cô nương bên cạnh tò mò hỏi, "Ca ca, ca không thấy nơi này đẹp sao? Sao ca không phản ứng gì vậy?"

Kim Nam Tuấn liếc sang tiểu cô nương, đang định mở miệng thì vị Thượng quan nói, "Giờ ta sẽ bẩm báo với đại công công để xem hành lý các ngươi mang phát cho những cung nào, ở yên đây chờ ta, cấm lộn xộn!"

Thấy vị Thượng quan đi khỏi, tiểu cô nương mới quay hẳn người sang, "Ca ca, ca muốn được đến cung nào?" 

Chưa kịp để Kim Nam Tuấn trả lời, vị cô nương ấy đã chỉ tay sang một cô nương khác bên cạnh, "Tỷ tỷ này muốn được đến cung của tam hoàng tử. Còn ta thì muốn đến cung của nhị hoàng tử. Ôi, hoàng hậu là quốc sắc thiên hương, bảo sao cả hoàng tử lẫn công chúa đều đẹp đến mức có thể so sánh với tiên tử chứ!"

Kim Nam Tuấn không nói gì, chỉ mỉm cười. Kim Thạc Trấn của hắn, đối với hắn là đẹp nhất, luôn luôn đẹp như vậy rồi.

Nghĩ như vậy, Kim Nam Tuấn càng sốt ruột hơn, chỉ mong ngay giờ phút này có thể mang Kim Thạc Trấn về bên mình.

...

Kim Thạc Trấn đứng trước gương đồng, trên người là bộ hỷ phục đỏ thắm. Quả nhiên, 'lụa đẹp vì người' là không có sai, hiện tại Kim Thạc Trấn không hề trang điểm, mà vẫn đẹp lạ thường, bảo sao hoàng đế Tiêu Du quốc lần đầu tiên nhìn thấy đã muốn thành thân, tạo liên hôn giữa 2 quốc gia.

Hoàng đế Tiêu Du quốc gặp Kim Thạc Trấn lần đầu tiên là vào chưa đầy một năm trước. Khi ấy Kim Thạc Trấn về Lương Quốc 1 tuần* để thăm phụ mẫu cùng đệ đệ, cùng lúc với chuyến thăm Lương quốc của hoàng đế Tiêu Du. Đối với Thạc Trấn, hoàng đế Tiêu Du quốc không có nhiều ấn tượng, nhưng sau khi gặp cậu đang hát ở vườn đào, liền đối với cậu nhất kiến chung tình. Tuy nhiên, đó chỉ là một lý do, lý do thứ 2 là hoàng đế Tiêu Du quốc muốn tạo liên hôn với Lương quốc, để từ đó có thể dễ dàng lấy đà đánh tan Đại Hà quốc.

(tuần là 10 ngày, cái này mình đã nói qua, không phải là 7 ngày như hiện tại nhé)

Nhìn màu hỷ phục đỏ thắm lấp lánh, nước mắt Kim Thạc Trấn không kìm được mà trào ra. Đã bao nhiêu lần cậu tưởng tượng mình sẽ mặc trang phục này trong lễ thành thân, nhưng phu quân không phải hoàng đế của Tiêu Du quốc, mà là Kim Nam Tuấn. Nhìn mình trong gương, Thạc Trấn lại cảm thấy chán ghét bộ dạng này của mình, vì vốn dĩ, cậu không thích mặc bộ hỷ phục này thành thân với một người khác.

Kim Thạc Trấn dù có thế nào, cũng không hối hận với quyết định của mình. Cậu thành thân với hoàng đế Tiêu Du quốc không phải là vì yêu, mà là có thể dễ dàng quên được hình bóng người kia. Xa nhau mấy trăm dặm, hơn nữa khi mình đang mang thân phận của một người đã có phu quân, lúc đó ắt sẽ tự quên nhau. Hơn nữa khi rời đi, Kim Nam Tuấn có thể danh chính ngôn thuận đón người mà hắn thật sự yêu thương. Kim Thạc Trấn tự nhủ với lòng mình như vậy, đôi bàn tay khẽ nâng lên lau đi nước mắt.

Trăng hôm nay sáng lắm, ánh trăng chiếu rọi khuôn mặt tinh xảo của Kim Thạc Trấn. Nhưng ánh sáng đó không đủ để làm sáng rực lên tâm trạng Kim Thạc Trấn bây giờ. Khẽ sờ sờ mí mắt, Kim Thạc Trấn cắn môi lại, không thể để nước mắt rơi thêm lần nào nữa.

Chỉ còn đêm nay và đêm mai thôi, sang đến ngày kia, cậu chính thức là người của Tiêu Du quốc rồi.

Qua một khoảng thời gian, Kim Thạc Trấn cũng không thay hỷ phục, cậu hơi buồn ngủ, bèn gọi lớn, "Mang nước vào đây cho ta."

Một lúc sau, thoáng thấy bóng người to cao bưng thau nước phản chiếu từ gương đồng, Kim Thạc Trấn đoán là Cố Tịnh Nam. Từ hồi nhỏ, Kim Thạc Trấn có hai người hầu thân cận, nam nhân tên Cố Tịnh Nam, nữ nhân tên Cố Tịnh Uyên. Hai huynh muội họ Cố theo hầu cậu từ lúc nhỏ, đến khi cậu bỏ sang Đại Hà quốc cùng Nam Tuấn, hai người bọn họ được phân sang cung hầu hạ hoàng hậu. Nay cậu trở lại để chuẩn bị cho đại hôn, hai huynh muội họ Cố trở về để hầu cậu 2 ngày cuối cùng khi cậu còn ở trên đất Lương quốc.

Thế nhưng, mãi không thấy Cố Tịnh Nam bước ra, Kim Thạc Trấn không nhịn được định quay lại, thì chưa quay lại được đã nghe thấy một giọng hát ấm áp, mà có lẽ cả đời này cậu cũng không quên được...

___________________________________________

Chúc mừng tác phẩm sắp đạt 6k view :3


VKook | Cổ trang | Giai nhân tưởng chừng ngay trước mắtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ