Chương 34.3: Hóa giải (3)

5.6K 511 12
                                    

Kim Thạc Trấn chưa kịp quay lại, đối phương từ đằng sau đã cất lên một khúc hát. Mà khúc hát này, chính là khúc hát Kim Thạc Trấn trong mơ cũng có thể hát được.

"Tối thân ái đích nhĩ tại tâm lý (Người thân yêu nhất trong lòng)

Mệnh trung chú định thị nhĩ  (Định sẵn số mệnh là em)

Đa viễn đích cự ly (Dù khoảng cách có xa bao nhiêu)

Ái tả hữu tùy hành (Tình yêu thế nào cũng sẽ đi theo)

Tối thân ái đích nhĩ tại tâm lý (Người thân yêu nhất trong lòng)  

Ngã xác định (Anh đã xác định)

Yếu dũng cảm bất phóng khí (Muốn dũng cảm không buông tay)

Na phạ ngã môn (Chỉ sợ đôi ta)

Dữ toàn thế giới vi địch (Đối địch với cả thế giới)..."

(Be With You- Trương Hàn ft Nhã Mai, OST Nếu Paris không vui vẻ. Thật ra thì mới đầu mình không định viết tiếng Hán, viết tiếng hiện đại nhưng bối cảnh truyện không hợp nên chỉ có thể cho tiếng Hán.)

Giọng hát khàn khàn, hơi khó nghe, còn nhận thấy có phần hơi run. Sau khi hát xong, Nam Tuấn chầm chậm mở miệng, "Thạc Trấn... Ngươi còn nhớ chứ?"

"Tại sao...Tại sao ngươi lại ở đây?" Kim Thạc Trấn nghi hoặc, đứng dậy, tiến gần lại Nam Tuấn, khoé mắt có hơi đỏ.

Khúc hát mà Nam Tuấn vừa hát vừa rồi, đó là một khúc hát do Thạc Trấn tự sáng tác ra. Nhiều lần Nam Tuấn nghe nó, nhưng Kim Thạc Trấn không ngờ là Nam Tuấn có thể nhớ nó. Đây cũng chính là giai điệu mà Thạc Trấn đã hát ở vườn đào vào ngày đầu tiên hoàng đế Tiêu Du quốc nhìn thấy cậu.

"Ta ở đây, là để đón ngươi về." Kim Nam Tuấn nói xong, hắn đưa bàn tay ra trước mặt Kim Thạc Trấn, "Trở về cùng ta đi, có được không?"

Kim Thạc Trấn vốn định mở miệng, nhưng nghĩ lại cậu chỉ lẳng lặng lắc đầu, sau đó ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Gì chứ, Kim Thạc Trấn đã quyết tâm buông tay Kim Nam Tuấn rồi. Tình yêu gượng ép chẳng đáng xảy ra giữa 2 người. Kim Thạc Trấn muốn dập tắt tình yêu này, cậu chỉ muốn hiện tại bây giờ làm bạn của Nam Tuấn, chúc phúc cho Nam Tuấn và người hắn yêu thật sự. Chứ không phải níu kéo nhau trong vô vọng như vậy, Thạc Trấn cũng mệt lắm.

"Nam Tuấn. Ta đã biết toàn bộ mọi chuyện rồi. Ngươi dừng lại ở đây thôi. Ta cũng sắp xuất giá, thực sự không đáng để ngươi nuối tiếc."

Nghe Kim Thạc Trấn nói những lời tuyệt tình như vậy, Kim Nam Tuấn ôm chầm lấy cậu, siết tay lại như muốn khảm cậu vào người.

"Ngươi hiểu lầm rồi...Hãy nghe ta nói..."

"Đừng nói gì cả. Ta chấp nhận rời đi, hãy dừng lại đi."

"Không!" Kim Nam Tuấn hét lên, sau đó phủ đôi môi của mình vào đôi môi của đối phương. Tiếp xúc với đôi môi ấm nóng, Kim Thạc Trấn tê dại, thoáng một lúc cậu định đẩy hắn ra, thế nhưng khí lực không còn, Kim Thạc Trấn bèn ngồi im. Kim Nam Trấn buông ra, để Thạc Trấn tựa vào lòng mình, tay vuốt ve mái tóc của cậu, "Là ta sai, tiểu Trấn. Là lỗi của ta, vì ta đã không nói rõ ràng với ngươi. Thạc Trấn, những gì ngươi đã nghe, điều đó đã xảy ra, là đúng. Nhưng tất cả là quá khứ. Còn hiện tại..."

Nam Tuấn cầm đôi tay của Thạc Trấn đặt vào ngực trái của mình, giọng thủ thỉ, "Ngươi, chỉ ngươi ở đây."

"..."

"Vì thế, hãy theo ta trở về được không? Ta đã đi một quãng đường rất dài, chỉ mong ngươi quay về."

Nói đến đây, Kim Thạc Trấn òa khóc, quay mặt lại ôm lấy cổ Kim Nam Tuấn, thút thít, "Tên...tên ngốc này! Tại sao ngươi không nói sớm chứ? Hại ta khóc hết nước mắt rồi!"

Kim Nam Tuấn cười, bàn tay gạt đi nước mắt nóng hổi, "Ngươi chưa thuộc về người khác thì đối với ta, tất cả là chưa muộn."

"Ta, ta đồng ý về với ngươi." Kim Thạc Trấn thơm nhẹ vào một bên má của Nam Tuấn, sau đó đứng bật dậy, đi ra phía cửa.

"Khoan đã, ngươi định mặc thế này mà đi à? Nếu vậy thì ngươi vừa mới ra đến cửa đã bị người ta lôi lại rồi."

Kim Thạc Trấn nghe Nam Tuấn nói vậy, cậu mới giật mình nhìn xuống, trên người vẫn là bộ hỷ phục. Cậu lắp bắp, "Làm thế nào đây?"

Kim Nam Tuấn lôi từ trong người ra một bộ y phục thị vệ vẫn còn ấm do nhiệt từ người hắn tỏa ra, đưa cho Thạc Trấn, "Mặc đi, ta chuẩn bị sẵn rồi."

Kim Thạc Trấn gật đầu, sau đó đưa tay cởi hỷ phục. Thế nhưng do quá cầu kỳ, khó cởi, cậu liền xé luôn thành hai mảnh, vứt xuống đất.

"Này, ngươi không tiếc sao? Đẹp lắm mà?"

"Đẹp thì ngươi đi mà mặc." Thạc Trấn bĩu môi, "Khi thành thân với ngươi, ta sẽ mặc bộ khác đẹp hơn cho ngươi xem."

Nam Tuấn nghe vậy, cảm thấy ấm lòng, liền cười lớn, đưa tay kéo Thạc Trấn vào lòng, hôn nhẹ lên chóp mũi của cậu.

Xong xuôi, cả hai cùng đi ra cửa. Nam Tuấn đi trước, Thạc Trấn đi sau để tránh người nhận ra mình. Đương nhiên Nam Tuấn không phát hiện ra, ngọc bên đeo bên hông mình đã bị rơi dưới lớp hỷ phục.

Thị vệ canh gác thấy hai người mặc y phục thái giám, không phát hiện nên không nói gì. Kim Thạc Trấn không dấu nổi sự phấn khích, nở nụ cười suốt.

Ra đến nơi vắng người, Thạc Trấn hỏi, "Này, giờ ta mới để ý, Cố Tịch Nam và Cố Tịch Uyên đâu rồi?"

"Đi cùng ta mà còn nhắc tới người nam nhân khác ư?" Kim Nam Tuấn nhướn mày không vui.

"Không, ta thấy hơi thắc mắc thôi." Kim Thạc Trấn mỉm cười.

"Ta điểm huyệt họ rồi, họ không tỉnh dậy bây giờ đâu."

Hai người dắt tay nhau đi trong đêm tối, đến một con hẻm, Kim Thạc Trấn hai mắt sáng lên, sau đó chạy đến bức tường, tay kéo những thân cây leo che kín ra, lập tức có một lỗ hổng đủ để cho người chui ra.

"Gì thế này?"

"Là lỗ chui ta tạo ra từ khi còn bé đấy, thi thoảng trốn ra ngoài cung chơi. Mau vào đi nhanh lên." Kim Thạc Trấn thu hẹp người, sau đó lách qua lỗ hổng.

Kim Nam Tuấn cũng làm theo Kim Thạc Trấn, một lúc hai người hoàn toàn ra khỏi cung. Kim Nam Tuấn nắm chặt tay của Thạc Trấn chạy một mạch đi,mỗi lúc một xa.



VKook | Cổ trang | Giai nhân tưởng chừng ngay trước mắtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ