Tôi là vị hôn phu của Doyoung
Căn phòng ngủ không mở đèn tối tăm
Ngoài trời mưa rơi tầm tã. Từng đợt nước mưa đập vào cửa kính vang lên bôm bốp
Người nằm trên giường lớn, ánh mắt tan rã nhìn trần nhà. Điện thoại bên cạnh vài phút lại vang lên liên hồi, nhưng tất cả đều không có người bắt máy
Một hồi lâu sau điện thoại đã không còn vang lên nữa, trùng hợp nước mắt từ khóe mắt người trên giường cũng trào ra
Anh ta là vị hôn phu của em thật sao?
Jaehyun không có khả năng tin tưởng, chỉ mới một năm qua, mọi thứ sao có thế thay đổi nhanh đến như thế? Em sao có thể thay đổi nhanh đến như thế? Rõ ràng đã từng nói chỉ yêu mình anh mà.
Anh cầm lên điện thoại, phớt lờ hơn chục cuộc gọi nhỡ hiển thị trên màn hình, tay bấm một dãy số quen thuộc
Tên của chủ nhân số điện thoại xuất hiện
<Doyoungie>
Thì ra trước nay anh chưa từng quên em, chưa từng muốn quên em.
Jaehyun chợt hiểu ra mình đã mắc phải sai lầm lớn đến dường nào. Vội vàng đẩy đi người quan trọng nhất để đuổi theo quá khứ mờ mịt. Thậm chí một cái ôm tạm biệt anh cũng tiếc rẻ không cho cậu. Anh để cậu đi dễ dàng đến khó tin. Em chắc đã đau đớn lắm.
Người ta nói, con người thường không trân trọng những thứ mình đang có. Anh chính là loại người như vậy. Vô tình, ích kỉ, ngu xuẩn. Anh lầm tưởng vị trí của cậu trong tim mình, vì thế anh đã không trân trọng cậu. Cho đến khi bản thân hoàn toàn mất đi cậu, anh mới giật mình nhận ra
Nụ cười hạnh phúc em dành cho anh ta đã từng là của anh, tại sao anh không hiểu ra sớm hơn chứ?
Nước mắt lại rơi không ngừng
Đã muộn rồi đúng không?
Jaehyun ôm lấy vụn vỡ trong lòng, lặng lẽ khóc với tất cả hối tiếc cùng nhớ nhung
Doyoung, anh nhớ em...
--
"Doyoung? Em về nước hồi nào?"
Taeyong ngồi xuống bên cạnh Ten, đẩy ly Mint Choco đến trước Doyoung
"Ten chưa nói với anh sao? Em đã về từ đầu tuần rồi!" - Doyoung cười trả lời
"Haizz, cái tên này hôm đó vừa về đến nhà đã lăn đùng ra ngủ, còn biết nói cái gì" - Taeyong chống cằm liếc Ten mấy cái - "Không phải hôm qua Kun nói cho anh biết, có khi em về lại Ý rồi anh mới được biết đấy"
Ten cười trừ, ngượng ngùng gãi gãi mũi. Taeyong lại tiếp tục cùng Kun nói chuyện
"Kun, tuần sau em có triển lãm nghệ thuật phải không?"
"Cũng còn chưa chắc chắn, nhà tài trợ của chương trình đến nay vẫn chưa trả lời tụi em, có thể triển lãm không diễn ra được" - Kun có chút phiền não vò vò tóc
BẠN ĐANG ĐỌC
jaedo ¦ HE ¦ Backtrack
FanfictionKhông phải ai cũng hiểu Có được một người yêu ta vô điều kiện Cũng là một dạng hạnh phúc... -------------- NCT fic Sơ lược: ngược nhẹ, cốt truyện đơn giản quen thuộc, HE Tình trạng: Hoàn thành -------------- Đây là wri-fic vậy nên sẽ có thể có nhiều...
