Chương 43: Không thể...

2K 143 25
                                    


Mỗi một câu của lão thái thái đều đánh thẳng vào tim Văn Già La.

Đang giữa bầu trời xanh, lại giống như tại bờ biển mênh mông. Không ngừng có sóng vỗ, kêu gào, muốn đánh vỡ con đê ven bờ.

Giữa không trung tựa hồ có một tia mặt trời xuyên mây chiếu ra, Văn Già La ngồi cạnh cửa sổ, gần như nhìn ánh mặt trời đánh thẳng vào trên mặt mình, nóng đến phát đau. Nãi nãi đã nói hùng hồn đến vậy, cõi lòng đang đầy mong đợi nhìn cô, chờ phản ứng của cô. Mà cô chỉ có thể mặc cho lỗ tai vang lên ong ong, trong lòng là một mớ hỗn độn .

"Con là. . . không tín nhiệm nãi nãi như thế sao?" lão thái thái đợi nửa ngày, cháu gái nhỏ vẫn cố chấp không nói gì, bà bèn thở dài, thất vọng nói.

Câu nói này như một con sóng cuối cùng. Văn Già La đột nhiên nhẹ nhàng thở ra, ý thức được trong giọng nói của bà nội, có vẻ đã chuẩn bị xong tư tưởng, tiếp thu bất kỳ đáp án nào từ cô. Đã như vậy, đây chẳng lẽ không phải là thời cơ tốt nhất?

Từ Thời Thê không ở bên cạnh, chị ấy cho rằng tương lai cần phải nghĩ ra một phương án hoàn mỹ, như vậy thật quá lý tưởng hóa, hiện thực chính là hiện thực, lãng mạn cùng duy mỹ tuyệt không thích hợp cho các nàng hướng người nhà thẳng thắn chuyện tình cảm này.

Không sai, Văn Già La cắn răng, trước mắt những con đường khác đều biến mất, chỉ còn lại có như vậy một đường mà thôi.

"Nãi nãi, người. . . đoán không sai. " Cô nhìn bà mở miệng. Máy bay chợt gặp khí lưu, hơi chút xóc nảy, làm lời của cô như ném giữa không trung, không hề ổn trọng. "Chính là, người thật sự muốn ủng hộ con sao? "

Lão thái thái nở nụ cười, bà nhẹ nhàng vuốt lấy tóc của cháu gái đã bắt đầu buộc lên, hơi hơi đâm vào tay: "Đứa nhỏ ngốc, chỉ cần con bằng lòng nói, liền không phải việc khó gì."

"Nhưng là. . . " Văn Già La cười, lão thái thái cảm thấy nụ cười kia quá chua chát, "Con và người ấy, là vi phạm luân thường, so với bà nội tưởng tượng e rằng còn tệ hơn. . ."

Văn Già La nhớ tới ở quê bà nội có một người cháu sinh đôi. Là hai bé gái, chỉ chưa đến 2 tuổi. Dáng dấp phấn điêu ngọc trác, làm cho nãi nãi hết sức yêu thương. Ngay cả người luôn luôn không quá gần gũi với con nít như ông nội còn đi ẵm bồng, để mặc tụi nó nhổ râu mép cũng vẫn cười tủm tỉm. Bất quá dù sao không phải là cháu của Văn gia , cho nên ông nội quay đầu liền nói với cô về sau cũng phải sinh con đáng yêu như vậy cho ông chơi đùa. . .

Nãi nãi mắng ông là lão ngoan đồng*, các thân thích đều cười nói nhất định nhất định, chỉ có cô biểu hiện như trêu ghẹo nói coi như cô sinh cũng không phải họ Văn, trong lòng lại khổ sở biết vô luận mang họ gì, chuyện này vĩnh viễn cũng không khả năng thực hiện.

(*Lão ngoan đồng: Ý nói người già mà tính như trẻ con, thích chơi cùng con nít)

"Nãi nãi, con và người đó, cũng không khả năng sinh tiểu hài tử cho gia gia chơi đùa. . . "

[BHTT][EDIT] Đầu ngón tay - Mộ Thành TuyếtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ