Kim Taehyung đứng trên mặt kính phủ lớp khói dày đang bay nghi ngút, xung quanh anh bị bao bọc bởi những áng mây mờ di chuyển luân hồi. Bộ đồ trắng trên cơ thể hòa lẫn vào không gian vô tận một màu trắng xóa.
Anh hoảng loạn nhìn tứ hướng, mắt mở to, tay liên tục dạt những áng mây trắng đang cản trở tầm nhìn, nhưng càng xua đi thì mọi thứ càng phai nhòa mờ ảo.
Không có một lối thoát nào, Kim Taehyung thất thần ngã gục xuống. Cúi thấp để nhìn rõ khung cảnh dưới chân mình, anh thấy sau lớp kính là thành phố từ trên cao nhìn xuống. Có hơi giống với tầm nhìn từ máy bay, nhưng cảm giác lúc này hoàn toàn khác lạ. Cứ như thành phố anh đang thấy là giả vậy, hay chính nơi này mới là giả?
"Đây là cõi tiên, nơi kiếp trước con thuộc về đấy!"
"Ai đó?"
Kim Taehyung bị giật mình bởi tiếng nói vang vọng bất chợt của người phụ nữ nào đó. Anh đưa mắt tìm kiếm khắp nơi nhưng không hề thấy ai cả.
Âm giọng như từ loa phát thanh phủ dội trong phòng kín tiếp tục vang lên:
"Thế con có thấy cánh cửa để vào nhà không Kim Taehyung?"
"Tất cả đều màu trắng không thấy gì cả! Mà ai đó? Có phải người không vậy? Tại sao tôi lại ở đây?" Taehyung bắt đầu cảm thấy sợ, chân tay run rẫy, môi miệng lấp bấp, mắt đảo liên lục.
"Cánh cửa vàng sẽ xuất hiện trước mặt một tâm hồn của thiên thần để dẫn lối đi về đất mẹ. Một thiên thần bị phế, tâm hồn nhiễm bẩn đến độ mất đi cánh cửa thì làm sao về nhà được với mẹ đây hả con?"
Anh nhất thời không hiểu được gì, đơ người ra lẩm nhẩm lại lời nói vừa nãy. Tiếng nói bí ẩn tiếp tục:
"Ta là mẹ đỡ đầu của con, kiếp trước con là thiên thần nhưng phạm tiên quy nên bị đày xuống trần gian rửa tội. Bởi ta quá ưu ái cho danh phận sáng ngời mà ngờ đâu tâm hồn càng tối tăm. Nếu kiếp này không rửa được vết đen thì đấng tối cao buộc xóa danh đẩy con cho hạ trần, phận làm mẹ lòng ta đau như cắt..."
"Bà nói cái gì vậy? Tôi xem phim thần thoại nhiều nên mơ ngủ phải không?"
"Kim Taehyung!!! Nếu tình yêu không có thật thì con đã không biết mùi vị sự sống đâu, vốn dĩ nó luôn tồn tại bên ta một cách bình dị nhất. Nếu con cho đó là may mắn thì đó là may mắn, nếu con cho đó là xui xẻo thì đó là xui xẻo. Thật ra tốt xấu là do con tự quyết đó thôi."
Từ trên cao một sợi dây chuyền bằng chỉ kèm viên pha lê rơi xuống đầu Taehyung. Theo phản xạ anh chộp lấy nó trong lòng bàn tay, viên pha lê màu đen bóng loáng mới tinh, còn có vài đốm kim tuyến nhỏ lấp lánh, thật làm liên tưởng đến bầu trời đêm chứa sao sáng.
"Kim Taehyung, nhiệm vụ của con là phải biến nước đen trong viên pha lê kia thành màu hồng, khi dòng nước chuyển màu hoàn toàn và những đốt lấp lánh trên đó biến mất đi hết thì con hãy uống sạch lập tức mới có thể khiến mọi thứ trở về đúng như ban đầu, còn nếu viên pha lê mất hoặc vỡ đi thì số phận của con sẽ vĩnh viễn là Kim Vô Danh. Con không có quyền để lựa chọn đâu, vì đó là sự trừng phạt."
BẠN ĐANG ĐỌC
Lời Nguyền Từ Thiên Thần - V BTS/Taehyung |fanfictiongirl|
Fanfiction# Có thể đây là một lời nguyền thực sự, nhưng thiên thần thực sự không bao giờ ban lời nguyền...