"Chuyện gì vậy? Là sao?" Trong cánh gà Lee Suk Joo hoang mang nhìn theo Kim Taehyung đang nói gì đó với ban nhạc.Còn Báo Đen thì ung dung ngồi vào hàng ghế khán giả ngay dưới sân khấu, cô thơi thả đến lạ mà nhịp chân, tay cầm điếu thuốc đang cháy.
"Da dẻ rất đẹp như kiểu được chăm sóc theo chế độ cẩn thận, ăn uống lành mạnh, cách cư xử hay dè chừng như thể luôn che giấu điều gì đó, am hiểu về nghệ thuật lẫn các thương hiệu thời trang, cách vận động cơ thể lại linh hoạt dẻo dai như người tập luyện rất nhiều, thêm cái cách lấy giọng mỗi khi thức dậy, và đặc biệt là khuôn mặt kia khiến tôi không ít thì nhiều cũng đoán ra..."
Tạch.
Tất cả ánh đèn dường như đã tắt hoàn toàn khiến mọi người tưởng chừng như ở đây bị cúp điện. Họ bắt đầu xôn xao bàn tán, đầu tiên là tiếng thì thầm chờ đợi đến khi giọng nói khó chịu to dần.
Giữa không gian tối đen như mực cùng bao nhiêu thắc mắc thì bỗng loa phát ra một giọng hát nam nhân trầm ấm, từng câu chữ chầm chậm vang vọng, đầy ma mị như tiếng bước chân trong hang động vắng.
"Có tiếng vỡ vụn vang vọng bên tai, đánh thức tôi dậy sau giấc ngủ. Một âm thanh xa lạ vô cùng, dù cho cố gắng bịt tai lại nhưng tôi vẫn không thể..."
Ai nấy cũng ngạc nhiên hướng mắt về sân khấu không người, qua sự kinh động là sự tò mò về giọng hát êm ái đang dần rõ ràng kia.
Tiếng nhạc cụ bây giờ mới vang lên, chỉ là vài âm guitar và tiếng bass trống không thể đơn giản hơn.
"Tôi cảm nhận được cơn đau rát như xé rách cổ họng, tôi đang cố che giấu nó. Nhưng phát hiện ra mình đã mất đi giọng nói này rồi, âm thanh đó hôm nay lại tiếp tục vang vọng..."
Đèn vàng tròn phát sáng chiếu lên sân khấu, sau bức màn vừa bung mở ra là chàng trai với bộ vest chỉnh chu. Dáng người cao ráo, từng đường nét sắc sảo trên khuôn mặt hoàn hảo đến mức không thật khiến bất kì kẻ nào dù nam hay nữ cũng đều sửng sốt quan sát.
"...cậu là nghệ sĩ!" Báo Đen buông điếu thuốc rơi xuống sàn, đắc chí đạp lên đốm cháy.
"Nó đang bắt đầu reo lên, chính tiếng động đó. Cái hồ đóng băng lạnh này lại thêm một vết nứt. Tôi gieo mình xuống đó, và chôn giấu giọng nói này cho riêng em..."
Mỹ nam từng bước tiến vào giữa sân khấu, không cần bất kì sự trợ giúp nào từ vũ công, một mình anh từ tốn thực hiện vũ đạo cùng nhành hồng đỏ. Cánh hoa mịn chậm rãi lướt trên sóng mũi thẳng tắp rồi dừng lại ở đôi môi, anh ngậm lấy xé rời ra một cánh rồi lại để nó rơi tự do xuống đất.
BẠN ĐANG ĐỌC
Lời Nguyền Từ Thiên Thần - V BTS/Taehyung |fanfictiongirl|
Fiksi Penggemar# Có thể đây là một lời nguyền thực sự, nhưng thiên thần thực sự không bao giờ ban lời nguyền...