22

198 41 0
                                    

Lúc Phác Xán Liệt chở Biện Bạch Hiền về nhà, cả quãng đường im lặng không nói.
Đến phía dưới khu chung cư, Biện Bạch Hiền tụt phắt xuống xe, nở nụ cười, "Okay anh Liệt, thank you đã cho đi ké nhen! Moah, ngủ nhon nè!"
"Biện Bạch Hiền?"
"Hả?"
"Tôi yêu cậu." Phác Xán Liệt tựa vào xe motor, hít một hơi thật sâu.
"Nói dối." Nụ cười trên môi Bạch Hiền tắt ngúm.
"Tin hay không tuỳ cậu. Tôi đã nói ra thì sẽ không rút lại." Phác Xán Liệt nổ máy xe chuẩn bị rời đi.
"Cậu không hiểu tại sao tôi lại không tin cậu, phải không? Vì ngay cả tôi cũng không tin được chính mình. Tôi chẳng thể yêu cậu với hai bàn tay trắng." Biện Bạch Hiền ngồi bệch xuống bên vệ đường, ngẩng đầu nhìn trời. Hôm nay không trăng, cũng không có sao.
Chợt hoài niệm những ngày lạnh, những ngày nhớ đến quay quắt những ngón tay to dài, hơi lem bụi chì vẽ.
Phác Xán Liệt nghiến răng, túm lấy cổ áo của người đang bất chấp hình tượng mà ngồi ngoài đường, đội nón bảo hiểm, phóng vụt đi.
"Kim Chung Nhân!"
"Kêu cái mẹ gì? Về bao lâu không thăm được một lần, bây giờ lại đến đây đem thêm phiền à?" Nam nhân áo đen cao lớn, mặt đeo khẩu trang, hai tay đeo bao tay y tế. Tiệm xăm của Chung Nhân nhỏ híu, nằm trong một con đường sầm uất, khách khứa ra vô kín mít.
"Tao đến tạo công việc cho mày đây!"
"Sao hả?" Độ Khánh Thù đem ra vài li ca cao nóng, nhướng mắt nhìn Phác Xán Liệt thay cho lời chào hỏi.
"Đến xăm hình."
Một câu nói cả ba người đều trố mắt. Nếu ai đã quen biết lâu đều sẽ hiểu, Phác Xán Liệt đời này từng nói thứ không bao giờ làm chính là xăm hình. Hắn nói tuổi trẻ nhiều niềm vui như vậy, sao khi không lại đeo thứ vĩnh cửu như thế này vào người.
Kim Chung Nhân nhìn Biện Bạch Hiền còn đang hoảng sợ ở góc sofa, nhếch môi cười, "Được! Xăm thì xăm, ông sẽ vẽ cho một cái mông heo cho cưng!"
"Đừng có mà láo!" Phác Xán Liệt đập bốp vào vai Chung Nhân, tiếng cười vang lên giòn tan.
"Được rồi! Khuya rồi đó, cậu chọn hình mà mình thích đi."
Độ Khánh Thù đưa đến cho Xán Liệt một bộ sưu tập đầy là hình xăm lớn nhỏ.
"Cậu ta chọn." Phác Xán Liệt hất mặt qua phía Bạch Hiền, người ngồi kia liền nín thinh.
Biện Bạch Hiền lắp bắp, "Cái kia...không phải...cậu...tôi, tôi...chọn hả?"
"Kêu chọn thì cứ chọn đi, xấu đẹp đều được." Xán Liệt cười, đến bên cạnh xoa mái tóc bông xù như lông cún con của Bạch Hiền.
Biện Bạch Hiền hoảng hồn. Má ơi, sao người này nay trở nên kì cục dữ vậy?
"Vậy vẽ một cái đầu lâu, bên dưới có hình xương chó đi!" Biện Bạch Hiền híp mắt nhìn Phác Xán Liệt, chuẩn bị bỏ chạy.
"...được." Phác Xán Liệt tốn hai giây suy nghĩ, sau đó liền gật đầu đáp ứng.
Kim Chung Nhân cùng Độ Khánh Thù hoảng loạn, nếu vẽ xong hình này, khẳng định hoạ sĩ Loey sẽ trở thành trờ cười trong giới hội hoạ đó.
"Khoan!!!" Biện Bạch Hiền lật đật đưa tay cản khi đầu xăm của Kim Chung Nhân chuẩn bị chạm vào da Phác Xán Liệt.
"Sao vậy Bạch Hiền?" Xán Liệt nghiêng đầu nhìn người đang ôm ngực thở dốc.
"Cái kia, hình đó bỏ đi. Vẽ cái khác." Biện Bạch Hiền nhìn Xán Liệt,"Vẽ một chiếc nhẫn đi, chỗ này." Sau đó chỉ tay vào vị trí đeo nhẫn của ngón áp út.
"Được." Phác Xán Liệt nở nụ cười, sáng rực rỡ như mặt trời lúc bình minh.
Sau nửa giờ, ngón áp út bên tay trái của Phác Xán Liệt có thêm một hình xăm, là một đường ngang, hình dáng giống một chiếc nhẫn.
Phác Xán Liệt nhìn Biện Bạch Hiền, cái nhìn ấm nóng, đem Biện Bạch Hiền hoà tan như nước.
Thêm nửa giờ, ngón áp út của Bạch Hiền cũng có thêm một hình xăm, là một chiếc nhẫn.
Lúc Phác Xán Liệt chở Biện Bạch Hiền về, cả hai đều im lặng không nói, thế nhưng trái tim như có cảm giác thắt lại gần hơn một chút.
Biện Bạch Hiền xuống xe, khoé mắt đều hồng hồng. Thảng hoặc trong lòng vẫn rất sợ hãi.
"Xán Liệt."
"Hử?"
"Cậu cúi xuống một chút."
"Chụt."
Hôn trán. Phác Xán Liệt sững sờ.
Biện Bạch Hiền tít mắt cười. Nụ cười ấm lòng, sau đó như con sóc nhỏ nhảy tót ra xa, la lớn.
"HEADSHOT!"
Phác Xán Liệt bật cười, dang tay rộng ôm lấy người đang tính bỏ chạy, hôn nhẹ.
Cánh môi mỏng thầm thì, cạ vào vành tai của Bạch Hiền, khiến nó đỏ ửng, "Anh Nghệ Hưng có ở nhà không?"
"...có."
"Vậy hôm nay đừng về."
Biện Bạch Hiền cắn cắn môi, thầm nghĩ người này thật sự rất lưu manh.

[HunLay] CAN YOU SEE ME...Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ