Truyện có thật
Ông tôi là một nạn nhân của chứng Tai Biến. Ông nằm liệt giường cũng chục năm nay.
Dạo đây, ông đã rất yếu. Gia đình tôi nghĩ ông chắc không trụ được lâu. Tôi thì cũng đã trong tư thế chuẩn bị sẵn tâm lý với cả khi tôi đủ nhận thức được mọi thứ thì ông đã nằm liệt giường rồi, tôi cũng không quấn ông mấy nhưng vẫn có rất nhiều kỷ niệm đẹp với ông.
Tôi cứ nghĩ rằng chắc mình sẽ không khóc quá nhiều đâu vì tôi cũng ít ở bên ông. Tôi nghĩ ông đã quá khổ sở với mọi đau đớn rồi nên đôi khi ra đi cũng là cách giúp ông nhẹ nhàng hơn. Và nó sẽ là thứ mà tôi hối hận nhất.
Hôm đó, một ngày thứ 5 nhẹ nhàng. Tôi trở về với những tia nằng êm ả của tiết trời mùa thu. Tôi lên lầu và thấy cô tôi, cô bảo:
- Ông mất rồi!
Tôi chỉ hơi hốt hoảng một tí vì tôi đã biết trước. Thời khắc chia xa đã đến.Nhịp thở của tôi hơi rối loạn và tôi bước vào phòng đóng sập cửa lại. Tôi cứ nghĩ rằng mình sẽ không khóc nhưng không...
Tôi đã không thể cầm được nước mắt và cứ thế té bệch xuống khóc nức nở. Bao nhiêu ký ức cứ ùa về và đâm thẳng vào tôi làm tôi như điên loạn. Tôi không thể ngừng khóc, đồ đạc trên tay cứ thế rơi xuống và tôi thì mếu máo.
Tôi cứ nghĩ đây sẽ là sự giải thoát cho ông nhưng không hiểu sao lại đau đớn đến quặn lòng. Trái tim tôi thắt chặt và thật khó thở.
Tôi sợ hãi ngồi trong góc phòng và nhìn vào khoảng không vô định. Tôi nhớ lại lần cuối gặp ông. Ông nằm trong phòng cấp cứu, khuôn mặt trắng bệch đang cố gắng thở nấc từng cơn trong đau đớn làm tôi lạnh cả sống lưng. Tôi nhìn ông một cái ngó nghiêng xung quanh nhưng rồi lại sợ hãi chạy đi ngay. Thậm chí một cái chạm nhẹ vào ông cũng chưa kịp làm. Tôi là thứ cháu bất hiếu. Tôi chỉ kịp nhìn ông trong một lúc rồi biến mất. Nghĩ lại mà không cầm được nước mắt vì hối hận.
Tôi không muốn tiếp xúc hay gặp ai cả vì đang cực sốc và sợ hãi.
Tôi bắt được một cuộc điện thoại của chị tôi và chị ấy đã la toáng lên: " Ông ngoại mày mất mà mày không thèm về sao???"
Tôi dím nước mắt và thay đồ chạy về. Tôi chạy đi với con mắt khô cứng vì khóc. Vừa về tới, tôi chạy ngay qua nhà cô tôi vì không muốn đối diện ngay với sự thật.
Chị tôi thấy thế liền chạy qua và dắt tôi tới trước linh cữu của ông. Ông nằm đó với chăn chùm kín người và một miếng vải chùm đầu.
Tôi nhìn vào ông. Tôi không thể diễn tả được cảm xúc mình. Tôi quỳ xuống và nhìn ông lần cuối, hai tay chấp lại cầu nguyện và tất nhiên nước mắt tôi tiếp tục tuôn trào và nó tuôn trào còn kinh khủng hơn lúc đầu.
Tôi cố gắng quay mặt đi để ngừng khóc nhưng không thể. Tôi phải khóc, tôi phải khóc cho sự hối hận và ngu ngốc này của mình. Tôi không kịp nói một lời tạm biệt hay thậm chí không kịp hôn ông một cái mà cứ thế lặng lẽ ra đi và rồi giờ đây, ông đã nằm xuống, chìm sâu vào giấc nghìn thu và mãi mãi không bao giờ tỉnh dậy.
![](https://img.wattpad.com/cover/168632795-288-k177722.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Nếu như tôi chỉ có một NGÀY MAI?
Short Story"Một cuộc sống bình thường giờ đây với tôi chả khác nào một giấc mơ" Thể loại: Tâm lý, tình cảm và gia đình Nội dung: Tôi mang trong mình căn bệnh u não và đã gần như mất hết tất cả. Nhưng chính nó lại là ánh sáng để tôi kịp nhận ra đâu mới là điều...