Lời hứa trước ánh mặt trời (Phụ lục đặc biệt)

49 0 0
                                    

"Đến giờ tớ vẫn không tin là mọi thứ lại kết thúc nhanh đến như vậy..."

Khải được đưa về ngay trong đêm. Mẹ vì sợ tôi tổn thương nên cũng không cho ở lại và tôi đã khóc suốt đường về nhà.

"Con cảm thấy thế nào?" - Mẹ tôi hỏi.

"Đau lắm ạ..."

Mọi thứ thật kinh khủng cứ như một cơn ác mộng vậy đó. Tôi không muốn cảm giác này tồn tại nữa.

"Làm sao để tôi có thể chịu được?"

Hôm nay là một ngày rất âm u. Tôi lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời qua khung cửa sổ và lặng lẽ nghĩ về vài thứ. Khoảng thời gian vô giá tôi được ở bên Khải bỗng hiện về.

Tôi vẫn nhớ như in những lần tôi cùng Khải rong chơi và cậu ấy đã cho tôi thấy cuộc đời này không khác gì vườn hoa xuân Đà Lạt. Nghĩ thế thôi mà không cầm được nước mắt.

"Xin lỗi!"

"Ngọc ơi, đã đến lúc tới trường rồi con!" - Mẹ tôi nói vọng từ dưới lên.

Tôi lết cái xác nặng nề ra khỏi phòng với bộ dạng chán nản. Thật sự là tôi không muốn làm gì cả. Tôi hỏi mẹ:
- Khi nào thì hạ huyệt cho Khải ạ? Con muốn đi.

Mẹ nhìn tôi lắc đầu:
- Mẹ e là không được rồi con ạ, làm sao mẹ có thể cho con đi được chứ? Với lại chúng ta cũng không có họ hàng gì với Khải cả.
Tôi tức giận la lên:
- CON LÀ BẠN CỦA KHẢI! VÀ TẤT NHIÊN CON PHẢI CÓ MẶT ĐỂ TIỄN CẬU ẤY! KHÔNG CẦN QUAN HỆ HỌ HÀNG!

Mẹ tôi bất ngờ trước thái độ của tôi và bà đã đồng ý cho tôi đi.

Tôi tới trường và cả đám bạn đang đứng chờ trước bàn tôi.

"Chia buồn cùng cậu..."

"Tớ không ngờ nó lại tới quá sớm..."

"Đừng buồn nhé Ngọc!"

Tôi thật sự muốn nói cảm ơn mọi người nhưng không hiểu sao miệng tôi tê cứng không nói được lời nào, tôi chỉ có thể khóc mà thôi.

Hôm đó tôi không tài nào tập trung được.

Giờ ra chơi, tôi chạy ngay lên sân thượng chỗ mà tôi và Khải vẫn hay gặp mặt và nói chuyện.

Thật trong lành, không khí nơi đây khiến tôi thấy nhẹ nhõm đến kỳ lạ. Những tán lá vươn dài, lấp ló đằng sau là những tia nắng tinh nghịch chỉ khiến người khác thấy thích thú.

Tôi ngồi xuống, chạm vào nơi tôi và Khải lấy phấn vẽ lên. Tôi đi dạo bờ tường để tới chỗ bí mật tôi và Khải hay viết lên để không bị ai nhìn lén thì vô tình phát hiện mấy dòng nhắn của Khải:

"Ngọc ơi, tớ xin lỗi rất nhiều khi đã cư xử như vậy, tớ muốn cậu đọc được những dòng này! Tớ thích cậu mất rồi"

"Tớ có về trường nhưng không gặp cậu, giáo viên bảo cậu bị ốm, mau khỏi nhé!"

"Đây là lần cuối tớ về trường bởi tớ sắp hết thời gian rồi, tớ sẽ phải đi, nếu một ngày nào đó tớ không còn nữa tớ hi vọng cậu vẫn sẽ nhớ về tớ và hãy tự bảo vệ bản thân nhé! Tớ sẽ không bao giờ hối hận vì đã yêu cậu!"

Nếu như tôi chỉ có một NGÀY MAI?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ