Chương 42: Thời gian trôi đi.

402 12 0
                                    

Chương 42: Thời gian trôi đi.

Tiếu Nam đang xử lí công việc thì nhận được điện thoại của Andrew, cuối cùng vẫn phải đi Mỹ một chuyến, sáng sớm hôm sau Tô Thần mở cửa gara lấy chiếc SUZUKY màu bạc của mình đưa hắn đến sân bay.

Vốn tính mua xe để đón Tần Bách, thực dụng mà mua loại SUV nhỏ, ai ngờ chỉ được phục vụ Duyệt Dạ cùng Tiếu Nam, chính chủ cũng chưa ngồi mấy lần.

Vừa mới dừng xe ở nhà ga, Tô Thần liền nhận được điện thoại của Tần Bách, hỏi cậu đã nhận được thực phẩm bảo vệ sức khỏe chưa, Tô Thần lúc này mới nhớ ra bao đồ vật bị mình ném ở phòng khách chưa một lần sờ đến, trong lòng không khỏi nổi lên hổ thẹn.

"A Bách, anh cuối tuần sẽ đến sao." Chần chờ hỏi y, cậu cũng muốn gặp Tần Bách để lòng mình kiên định thôi xao động.

Đầu bên kia yên lặng vài giây, truyền đến giọng nói nặng nề của y: "Anh không đi được, em cố gắng làm việc đi nha."

Rũ đối mắt thất vọng xuống, cậu "ừ" một tiếng, bên tai còn nghe Tần Bách nói: "A Thần, Tiếu tổng có đề cập đến chuyện ở Hong Kong khong?"

Tô Thần sửng sốt, lập tức hiểu được ý của y, tâm trạng bỗng nảy lên tia khổ sở, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Không có, em chỉ phụ trách công việc hằng ngày của hắn, chuyện về người, công việc của tổng bộ bên kia không phụ trách."

Tần Bách cũng không nói gì nữa, dặn dò cậu vài câu rồi tắt máy, cậu có chút nán lại nhìn xung quanh, đột nhiên cảm giác rất khó chịu, mặc dù đã làm hòa với Tần Bách nhưng cậu vẫn nhịn không được khổ sở trong lòng.

Cậu cùng Tần Bách không có cách nào vượt qua được vết thương lớn lần này, tình cảm như mảnh đất không được dòng nước phù sa ngày đêm bồi đắp chỉ sợ sẽ nhanh khô cạn.

Có lẽ cậu nên quyết định thật nhanh, không nên tiếp tục chìm đắm tâm tư trong huyền huyễn mê hoặc mãi nữa, dù sao buông tha nhiều tình cảm như vậy, cậu không làm được cũng phải làm. Cho dù đó không phải là Tần Bách của ngày xưa nữa, cậu vẫn là Tô Thần ngày đó.

**************

Tan tầm ngày hôm sau Tô Thần đến siêu thị gần đó mua nguyên liệu dùng để nấu ăn, lúc về đến thang máy cậu vô cùng sửng sốt, trước cửa là một thân ảnh vô cùng quen thuộc, theo bản năng muốn quay ngược lại thang máy, nhưng đối phương đã nhanh chóng quay lại, cậu không thể làm gì khác hơn là cúi đầu bước qua.

"Tô.." Nam hài nhìn cậu có chút do dự bất ab.

Cậu lấy chìa khóa tra vào ổ, cánh tay kéo cửa ngừng lại, cuối cùng không đành lòng mà thở dài: "Vào đi."

Hai mắt Duyệt Dạ vui mừng sáng lên, vội vàng theo cậu vào phòng, lúc hắn đổi giầy Tô Thần đi vào phòng bếp làm đồ ăn, hắn đến đứng nhìn bên cửa bếp cũng không dám lên tiếng quấy rầy cậu.

Yên lặng rửa rau thái thái, nửa giờ sau một bữa cơm gia đình hai người đã được dọn lên, múc hai chén cơm tẻ ngọt ngào, Tô Thần đưa cho hắn một chén.

Duyệt dạ cắn cắn, trong miệng là hương vị đồ ăn cùng cơm quen thuộc, Tô Thần ngồi bên cạnh hắn lại không nâng đũa, chỉ chăm chăm nhìn hắn.

CƯỠNG CHẾ ÁI CHI ĐƯỜNG QUẢ DỤ HOẶCNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ