Trạm dừng chân đầu tiên của Bắc Vũ là Bắc Mỹ.
Chuyến hành trình đường dài không hề tốt đẹp như trong suy nghĩ. Mặc dù trước đó cô đã chuẩn bị tâm lý và tăng cường thể lực mấy năm liền, nhưng khi thực sự bước lên con đường đó, cô mới biết những thứ đó vẫn chưa đủ.
Đáng sợ nhất là, đa số thời gian cô đều ở trên đường, vừa không thể chăm sóc da, vừa có bụi bặm, nắng gió. Nên chỉ sau một tháng trời, cô đã trở thành một con nhóc đen thui.
Cũng may ba cô gái đều rất mong đợi vào con đường phía trước, nên không có ai rút lui cả, mà vẫn rất hưng phấn chờ đợi cuộc hành trình tiếp theo.
Một tháng sau, ba cô gái đặt chân đến đất Mỹ, với kế hoạch là đi từ bờ biển Đông đến bờ biển Tây.
Tuy đều là con gái, nhưng ngoại ngữ đều khá tốt, nên cuộc hành trình cũng khá thuận lợi.
Khi đến Arizona (*), Bắc Vũ đột nhiên bị bệnh.
(*) Arizona là một tiểu bang tại tây nam Hoa Kỳ, thuộc vùng núi.
Cũng không phải là bệnh gì nặng lắm, chỉ là cảm mạo mà thôi.
Cùng lúc đó ba người cũng mệt mỏi, nên quyết định dừng chân ở một khách sạn gần đó mấy hôm, rồi mới đi tiếp.
Hơn một tháng nay, chỉ cần có điều kiện là Bắc Vũ đều gọi video với Thẩm Lạc để báo cho anh biết mình vẫn bình an.
Khác hẳn với tính cách bình thản của anh, Thẩm Lạc chỉ cần nghe thấy một chút tin xấu của cô là lại rất lo lắng.
Lúc vừa mới tới Mỹ, bọn cô bị va chạm xe, nhưng chỉ là va chạm nhẹ thôi. Khi cô kể với anh chuyện này, anh còn định mua vé máy bay sang đây tìm cô. Sau đó cô phải khẳng định với anh là mình không hề bị thương, và chụp ảnh toàn thân cho anh xem, thì anh mới chịu bỏ qua.
Mà lần này cô bị cảm hơi nặng, cô sợ anh lo lắng, nên mỗi lần nói chuyện với anh đều giả vờ là mình đang mệt để tắt video đi.
Ba ngày sau, Thẩm Lạc liền phát hiện ra cô có vấn đề. Vậy là anh lập tức nhắn tin hỏi hai cô bạn đi cùng.
Hai cô bạn kia đã bán đứng Bắc Vũ ngay lập tức, lại còn thêm mắm dặm muối nữa chứ.
Đương nhiên Bắc Vũ không hề biết chuyện này.
Hai ngày sau bệnh của cô đã khá hơn, ba cô gái lại lên đường.
Sáng sớm hôm đó, ba cô gái đi ra đường quốc lộ để đi nhờ xe.
Đầu tháng tám là lúc thời tiết nóng nhất. Trên con đường bằng phẳng, trống trải, rộng mênh mông, chỉ có vài chiếc xe qua lại.
Người dân Mỹ cũng không nhiệt tình lắm, nên chuyện đi nhờ xe cũng khá vất vả.
Ba người đứng đợi hai tiếng liền mà vẫn không đợi được xe. Khi đang bàn nhau xem có nên đi về tìm cách khác không, thì một chiếc xe jeep đã dừng lại ở ven đường.
Vì Bắc Vũ còn chưa hết bệnh, nên được đặc cách cho ngồi nghỉ, còn hai cô bạn thì đi tới hỏi thăm chủ chiếc xe kia.
Khi hai cô bạn kia chạy tới bên chiếc xe, vừa định hỏi thăm bằng tiếng Anh, thì anh chàng lái xe đã bỏ kính râm xuống.
Hai người ngơ ngác nhìn anh lái xe, rồi hét ầm lên.
Bắc Vũ ngồi ở phía xa nghe vậy thì vội vàng đi tới:
– Sao thế?
– Anh... anh...
Một cô gái kích động đến mức không nói lên lời.
Vì hai người họ đứng ở chỗ cửa xe, nên Bắc Vũ không thể nhìn thấy người ngồi bên trong được.
Cô lại hỏi lại:
– Sao thế?
Khi cô nhìn thấy anh chàng ngồi trong xe thì cũng rất hoảng sợ. Cô đứng đờ ra đó mất một lúc, rồi mới chạy vội tới.
Thẩm Lạc đi xuống xe, rồi giang tay ra đón cô.
Bắc Vũ nhào vào trong lòng anh:
– Sao anh lại ở đây?
Thẩm Lạc lại rất bình tĩnh:
– Đến để cho em đi nhờ xe.
Anh nhìn cô một lượt rồi hỏi:
– Hết bệnh rồi hả?
– Bệnh gì? – Bắc Vũ không hiểu gì hết.
– Cảm nặng.
Bắc Vũ hỏi:
– Sao anh biết em bị cảm?
Sau đó mới nhớ ra hai cô bạn kia:
– Hai cậu nói cho anh ấy hả?
Hai cô bạn cười:
– Bọn tớ không nói gì hết! Hai người cứ tiếp tục đi, bọn tớ đi lấy hành lý.
Thẩm Lạc nói:
– Hai em lên xe đi, để anh lấy hành lý cho.
Hai cô gái kia giơ ngón cái lên với Bắc Vũ rồi ngồi lên xe.
Bắc Vũ định bê hành lý giúp anh, nhưng anh không cho.
Thu xếp xong xuôi, Thẩm Lạc lại lấy một tấm bạt để che trên đỉnh xe,
Tuy ánh mặt trời vẫn chói chang, nhưng có một lớp bạt che và có gió thổi thì mọi nóng bức đều bị xua tan. Ai nấy đều cảm thấy sảng khoái trong người.
Nhất là Bắc Vũ.
Hai người đã xa nhau hơn một tháng, mặc dù trên đường không có sức để nghĩ nhiều, nhưng vẫn đủ để nhớ một ai đó. Cứ mỗi khi gặp phải chuyện gì không thuận lợi là Bắc Vũ lại nhớ tới anh.
Chỉ có chịu khổ ở bên ngoài, thì cô mới càng nhận ra sự yên tâm khi ở bên anh.
Anh ít nói, cũng không biết dỗ ngon dỗ ngọt, nhưng anh luôn xử lý mọi việc một cách hoàn hảo.
Khi thấy Bắc Vũ cứ nhìn mình mãi, thì Thẩm Lạc liền hỏi cô:
– Em nhìn cái gì?
Bắc Vũ không muốn bị hai cô bạn trêu chọc, nên chỉ nói giỡn:
– Nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh đó!
Sau đó lại hỏi hai cô bạn:
– Bạn trai tớ đẹp trai nhỉ?
Hai cô bạn cũng hùa theo:
– Quá đẹp luôn! Nhất là lúc dừng xe ở trước mặt chúng ta, đẹp không khác gì ánh mặt trời cả.
Bắc Vũ nhìn Thẩm Lạc:
– Anh nghe thấy chưa?
Thẩm Lạc liếc cô:
– Không gặp được trai đẹp nói ngọt à?
Bắc Vũ lại nói:
– Đi khắp thiên hạ mới biết được, người đẹp nhất đang ở nhà mình.
Hai cô bạn kia cười ha ha:
– Bắc Vũ, cậu có thể đừng ngược đãi bọn độc thân này không?
Thẩm Lạc nói:
BẠN ĐANG ĐỌC
Đợi Mưa Tạnh[full]-Úy Không
Romance-Thể Loại:Hiện đại, yêu thầm, một chút sân trường, sạch, sủng, ngọt,HE -Độ dài: 71 chương/Hoàn/Reup -Nguồn:https://joanmia.wordpress.com/ P/s: Nam 9 phúc hắc ngầm, bày đủ cách "săn" nữ 9 và loại bỏ tình địch, tính lạnh lùng "đã nghiện còn ngại"...