Sáng thứ bảy, ba người ăn sáng xong thì mới ra cửa. Khi trông thấy Trình Tố Tố đang đứng đợi ở ngoài cửa thì Thẩm Lạc và Bắc Vũ liền hiểu hết mọi chuyện.
Trình Tố Tố trông thấy Phi Thuyền Nhỏ thì vội vàng chạy tới, giơ chiếc hộp nhỏ trong tay lên trước mặt cậu bé:
– Phi Thuyền Nhỏ, đây là bánh bích quy hình con gấu mẹ làm cho con này. Con xem có thích không?
Phi Thuyền Nhỏ vẫn hơi do dự, nhưng cuối cùng cũng nhận lấy chiếc hộp.
Trình Tố Tố rất vui sướng, chỉ muốn ôm cậu bé ngay lập tức, nhưng lại sợ Phi Thuyền Nhỏ không thích, nên đành phải thôi.
Tất cả mọi người đều hiểu rõ trong lòng, nhưng không ai nói gì cả, mà cứ thế đi chung với nhau.
Thẩm Lạc lái xe, Bắc Vũ ngồi cạnh anh. Trình Tố Tố và Phi Thuyền Nhỏ thì ngồi ở ghế sau.
Từ khi lên xe, Phi Thuyền Nhỏ vẫn giữ một vẻ mặt rất nghiêm túc, cậu nhóc ngồi sát vào bên cửa sổ, cả người đều thẳng tắp. Chiếc hộp bánh quy trở thành vật ngăn cách giữa cậu và Trình Tố Tố.
Trình Tố Tố muốn đến gần chỗ con, nhưng lại sợ cậu không thích, nên đành phải nói chuyện xuyên qua hộp bánh quy.
Có điều, cô nói mười câu, Phi Thuyền Nhỏ mới chịu trả lời một. Bình thường trông cậu sáng sủa, nhiệt tình bao nhiêu, thì hôm nay lại giống Thẩm Lạc bấy nhiêu.
Vì trong xe có lò sưởi, đường đi lại hơi xóc, nên chẳng mấy chốc, Phi Thuyền Nhỏ đã ngủ mất.
Khi xe đi vào chỗ xóc, đầu Phi Thuyền Nhỏ đập vào cửa sổ, cậu nhóc giơ tay lên xoa chỗ đau rồi lại cúi đầu ngủ tiếp. Trình Tố Tố thấy vậy thì vội vàng giơ tay lên chắn đầu cho cậu bé.
Thẩm Lạc thấy vậy, nên khi đến khu vui chơi, anh liền gọi:
– Phi Thuyền Nhỏ, đến rồi!
Phi Thuyền Nhỏ mơ màng tỉnh lại, thấy mình đang dựa đầu vào một bàn tay mềm mại, thì rất sửng sốt. Sau đó mới lúng túng ngồi thẳng người dậy, rồi đi xuống xe.
Bắc Vũ thấy cậu nhóc thì lúng túng, còn Trình Tố Tố lại không biết phải làm sao, nên vừa xuống xe cô đã ôm lấy tay Thẩm Lạc:
– Phi Thuyền Nhỏ, em đi chơi với mẹ nhé. Lâu lắm rồi chị với bố em chưa hẹn hò rồi, bọn chị đi hẹn hò một lát nhé?
Phi Thuyền Nhỏ nhìn hai người, lại liếc về phía Trình Tố Tố, rồi cười:
– Được rồi, chị với bố cứ đi tận hưởng thế giới hai người đi, không cần phải lo cho em đâu.
Thẩm Lạc cười khẽ, xoa đầu cậu bé:
– Con mệt thì bảo mẹ dẫn đi nghỉ nhé.
Trình Tố Tố mỉm cười nói:
– Hai người cứ đi hẹn hò đi, em sẽ chăm Phi Thuyền Nhỏ.
Tuy cô ấy chỉ hơi mỉm cười thôi, nhưng ai cũng có thể thấy được sự vui vẻ trong mắt cô ấy.
Trình Tố Tố nắm tay Phi Thuyền Nhỏ, cậu nhóc hơi mất tự nhiên một lát, rồi cũng để mặc cho cô nắm tay mình.
Hai người dắt nhau đi giữa ánh nắng ấm áp của mùa đông.
Thẩm Lạc và Bắc Vũ vẫn đứng đó nhìn theo, mãi đến khi hai người họ đi vào giữa đám đông, Thẩm Lạc mới lên tiếng:
– A Hàng nhìn thấy cảnh này, chắc là sẽ rất vui.
Trên mặt anh có sự cô đơn, nhưng cũng có sự vui vẻ. Bắc Vũ không hỏi nhiều, mà chỉ kéo tay anh:
– Đi thôi, chúng ta ra quán cà phê hẹn hò.
Thẩm Lạc nhìn cô:
– Em không đi chơi à?
Bắc Vũ "xì" một tiếng:
– Em bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi cái này? Với lại khi khu vui chơi này mới mở, chiều nào bọn em cũng rủ nhau đến đây chơi. Chơi ngán rồi.
Thẩm Lạc nghe cô nói vậy thì không nói gì nữa, nhưng có vẻ anh hơi tiếc nuối thứ gì đó. Bắc Vũ chợt nghĩ ra một việc, nên mỉm cười hỏi anh:
– Anh muốn chơi hả?
Một anh chàng mười tuổi học cấp 2, mười bốn tuổi học đại học, thì chắc là không có thời thơ ấu. Tuy anh thường xuyên dẫn Phi Thuyền Nhỏ đến đây chơi, nhưng một đứa bé bốn năm tuổi, không hợp với mấy trò hơi kích thích.
Thẩm Lạc bình tĩnh nói:
– Anh cảm thấy đi hẹn hò mà uống cà phê thì rất nhàm chán, chi bằng đi chơi một chút!
Bắc Vũ cười:
– Được! Vậy chúng ta sẽ đi chơi hết mọi trò hay hay ở đây nhé.
Vì thời tiết khá lạnh, nên dù là cuối tuần, nhưng khu vui chơi cũng không đông lắm. Hai người gần như không cần phải xếp hàng để mua vé, cũng có thể chơi được. Trò chơi cuối cùng là xe qua núi, làn gió lạnh thấu xương thổi vào da thịt, vừa đau vừa rét, nhưng cũng làm trò chơi này kích thích hơn mọi ngày.
Suốt thời gian chơi, Bắc Vũ chỉ lo hét, mà không để ý đến phản ứng của anh chàng ngồi bên. Khi xuống khỏi xe, cô vẫn còn rất hưng phấn, thấy anh vẫn bình tĩnh như mọi ngày thì cười:
– Lần đầu tiên chơi mà anh không thấy sợ hả?
Thẩm Lạc tiếp tục đi lên phía trước:
– Anh có sợ độ cao đâu.
Vừa mới nói xong, bước chân đã thành hình chữ s.
Bắc Vũ bật cười, rồi chạy lên đỡ anh:
– Anh không sợ độ cao cơ mà?
Thẩm Lạc vẫn bình thản như trước:
– Vốn là không sợ.
Bắc Vũ thấy mặt anh trắng bệch mà vẫn cố cãi thì càng buồn cười hơn:
– Thế sao còn không đi vững?
Thẩm Lạc nói:
– Đó là do sáng nay anh ăn ít, nên tụt huyết áp.
Bắc Vũ nói:
– Sao em không biết anh bị tụt huyết áp nhỉ?
![](https://img.wattpad.com/cover/174110068-288-k933180.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Đợi Mưa Tạnh[full]-Úy Không
Romance-Thể Loại:Hiện đại, yêu thầm, một chút sân trường, sạch, sủng, ngọt,HE -Độ dài: 71 chương/Hoàn/Reup -Nguồn:https://joanmia.wordpress.com/ P/s: Nam 9 phúc hắc ngầm, bày đủ cách "săn" nữ 9 và loại bỏ tình địch, tính lạnh lùng "đã nghiện còn ngại"...