Trên đường về nhà, Phi Thuyền Nhỏ rất tự nhiên nằm bên cạnh Trình Tố Tố ăn bánh quy hình con gấu. Tuy cậu nhóc vẫn không nhiệt tình lắm, nhưng chỉ sau mấy tiếng đồng hồ mà quan hệ giữa hai mẹ con họ đã tốt hơn hẳn lúc trước rồi.
Trình Tố Tố rất vui vẻ, buổi chiều còn mời Thẩm Lạc và Bắc Vũ sang ăn cơm. Hai người giả vờ hỏi ý kiến Phi Thuyền Nhỏ, cậu nhóc rất kiêu ngạo gật đầu:
– Đi đi! Ngày nào bố cũng phải nấu cơm sẽ rất mệt.
Trình Tố Tố và Hàn Kính cùng nhau nấu cơm, đa số các món trên bàn đều phù hợp với khẩu vị của trẻ con.
Sau một bữa tối, cả khách và chủ đều vui vẻ, nhất là Trình Tố Tố. Kể từ lúc hai bên gặp nhau đến giờ, đây là lần đầu tiên nụ cười vui vẻ xuất hiện ở trên gương mặt cô ấy. Ánh mắt cô ấy nhìn Phi Thuyền Nhỏ rất dịu dàng, như muốn hòa tan tất cả mọi thứ vậy.
Còn Hàn Kính bên cạnh cô ấy cũng rất vui, vì cô ấy vui là anh ta cũng thấy vui vẻ.
Trong câu chuyện bi kịch mà Trình Tố Tố kể, nhân vật Hàn Kính được miêu tả rất đơn sơ, nhưng Bắc Vũ biết, anh chàng này chính là người đã cứu vớt Trình Tố Tố ra khỏi nỗi đau mất chồng.
Con người sống trên đời, chỉ có nhìn về phía trước, thì mới không làm đau lòng một trái tim khác.
Hôm nay Phi Thuyền Nhỏ cũng rất vui vẻ. Mặc dù lúc ở bên nhà Trình Tố Tố, cậu nhóc vẫn giữ dáng vẻ cao ngạo, lạnh lùng, nhưng khi về đến nhà thì lại nói chuyện liên miên. Tuy cậu nhóc không nhắc tới chữ mẹ, nhưng giữa những câu nói đều có bóng dáng Trình Tố Tố ở trong.
Kết quả của việc quá vui vẻ đó là hơn mười giờ đêm, cậu nhóc mới lên giường đi ngủ.
Bắc Vũ và Thẩm Lạc đều thở phào một hơi.
Giữa đêm đông giá rét, chỉ có ổ chăn là nơi đẹp đẽ nhất thôi.
Bắc Vũ tắm rửa xong liền nằm trên giường sấy tóc. Khi Thẩm Lạc ra khỏi phòng tắm, cô liền vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình, ý bảo anh ngồi lên đó.
Khi anh đã ngồi ở bên cạnh rồi, cô mới hôn anh một cái.
– Mấy hôm nay vì chuyện của Phi Thuyền Nhỏ, mà chúng ta đã lâu không...
Cô còn chưa nói xong, Thẩm Lạc đã gật đầu cắt lời cô.
– Đúng là lâu rồi chưa làm.
Sau đó liền giơ tay ra sờ lên áo cô, kết quả là bị cô gạt tay ra.
– Em nói là chúng ta đã lâu không nói chuyện với nhau.
Thẩm Lạc ngồi thẳng dậy.
– Nói chuyện hả? Em muốn nói thi từ ca phú hay là triết học con người?
Bắc Vũ cười:
– Ai bảo anh là nói cái này?
Thẩm Lạc liếc cô:
– Vậy em muốn nói chuyện gì? Chỉ cần không phải tin tức giải trí thì anh đều nói chuyện với em được hết.
Bắc Vũ giả vờ thuận miệng:
– Hôm nay chị Tố Tố kể với em chuyện của bố Phi Thuyền Nhỏ.
– Ừ.
Thẩm Lạc nằm xuống giường, tỏ vẻ không có hứng thú với đề tài này.
Bắc Vũ lại nói:
– Chị ấy nói bố Phi Thuyền Nhỏ qua đời do tai nạn lúc làm thí nghiệm.
– Ừ.
Thẩm Lạc nhắm mắt lại, thản nhiên đáp.
Da anh rất trắng, lông mi vừa dài vừa đen, dưới hiệu ứng của anh đèn, cả khuôn mặt anh mịn màng như ngọc.
Bắc Vũ chọc anh:
– Em nghe nói lúc trước bọn anh về nước là để làm hàng không, thiên văn. Đó chính là chuyện anh muốn làm hả?
Thẩm Lạc im lặng một lát, rồi chậm rãi mở mắt ra:
– Đúng là chuyện anh từng muốn làm. Nhưng bây giờ nghĩ lại chỉ thấy mình rất buồn cười thôi.
Bắc Vũ nghĩ rồi lại nói:
– Nghiên cứu khoa học nào cũng có tai nạn bất ngờ. Không thể vì chuyện của Thẩm Viễn Hàng mà phủ định hết mọi chuyện được.
Thẩm Lạc nhắm mắt lại, không muốn nói nhiều về vấn đề này:
– Không phải là vì A Hàng, mà là vì anh biết mình là ai. Anh là nerd, ngoài việc làm thí nghiệm trong phòng thí nghiệm ra, anh không làm được gì nữa cả. Cái suy nghĩ viển vông hồi đó, đúng là không biết tự lượng sức mình.
Bắc Vũ nói:
– Ai nói anh không làm được gì khác? Anh vừa thông minh lại vừa đẹp trai, chụp ảnh đẹp, nấu ăn ngon, có thể nói là hoàn mỹ luôn ấy chứ. Nerd mà như vậy thì em cho mười sao luôn.
Thẩm Lạc quay lại nhìn cô:
– Mười sao?
Bắc Vũ vội vàng lắc đầu, bàn tay bắt đầu làm loạn ở dưới chăn:
– Em có muốn cho mười sao cũng không được, vì Lạc Thần của em là có một không hai trên đời này. Với lại nơi này cũng giỏi nữa.
Thẩm Lạc bắt lấy tay cô, bật cười:
– Cái này thì anh thừa nhận.
Sau khi làm xong, Thẩm Lạc ôm Bắc Vũ trong lòng.
– Em thấy anh tốt thật hả?
Bắc Vũ bật cười:
– Không ai sánh bằng.
Thẩm Lạc nói:
– Em không thấy anh giống một kẻ quái gở sao?
Bắc Vũ nhíu mày:
– Sao lại phải giống người khác? Em thích sự khác người của anh đấy.
Cô ghé vào vai anh.
– Mặc kệ người khác nghĩ thế nào, nhưng em sẽ luôn ủng hộ việc anh muốn làm.
Thẩm Lạc nhìn cô, rồi tắt đèn bàn đi.
– Ngủ đi.
*
Sau lần đi chơi đó, Phi Thuyền Nhỏ và Trình Tố Tố đã thân thết hơn. Lúc đầu là nhận bánh Trình Tố Tố làm, sau đó là sang nhà cô ấy ăn cơm, rồi đến việc đi chơi một mình với cô ấy.
Cho đến một ngày cuối tháng mười hai, Trình Tố Tố bị ốm, không thể ra đầu ngõ đón cậu bé được. Phi Thuyền Nhỏ không thấy cô đâu thì vội vàng chạy đến nhà Trình Tố Tố.
Hàn Kính thấy cậu bé sang thì nói:
– Phi Thuyền Nhỏ, mẹ cháu ốm rồi, nên không đi đón cháu được.
– Mẹ bị ốm ạ? Có nặng lắm không ạ?
Phi Thuyền Nhỏ lo lắng hỏi.
Hàn Kính lắc đầu:
BẠN ĐANG ĐỌC
Đợi Mưa Tạnh[full]-Úy Không
Romance-Thể Loại:Hiện đại, yêu thầm, một chút sân trường, sạch, sủng, ngọt,HE -Độ dài: 71 chương/Hoàn/Reup -Nguồn:https://joanmia.wordpress.com/ P/s: Nam 9 phúc hắc ngầm, bày đủ cách "săn" nữ 9 và loại bỏ tình địch, tính lạnh lùng "đã nghiện còn ngại"...