Bắc Vũ ra khỏi trung tâm thương mại, thì phát hiện ra bầu trời quang đãng lúc trước, đang mưa như trút nước.
Đúng là mùa hè phương nam, thời tiết thay đổi thất thường.
Từ cửa trung tâm thương mại ra đến ven đường để gọi xe, thì phải đi qua bãi đỗ xe. Một khoảng cách nói dài thì không dài, bảo ngắn cũng chẳng ngắn, nhưng đủ để cô ướt hết.
Kiểu tóc mới làm hai hôm trước không thích hợp để dầm mưa.
Cô nhìn sang quán cà phê bên cạnh, rồi cầm túi đồ đi sang.
Trong quán chỉ có mấy người khách. So với sự ồn ào bên ngoài, thì ở đây yên tĩnh như một thế giới khác.
Bắc Vũ tìm một chỗ ngồi xuống, gọi một ly mocha.
Bàn ghế ở đây là kiểu sofa nhỏ, lưng ghế cao rất có tính riêng tư, thích hợp để hẹn hò nói chuyện. Mấy bàn xung quanh, đều có đôi có cặp.
Người đến tránh mưa như cô, có vẻ không hợp lắm.
Đương nhiên, vì cô xinh đẹp, nên người phục vụ đẹp trai cũng khá chu đáo.
Ngoài cửa sổ, mưa như trút nước. Có người vội vã đi trong mưa, nhưng vì cách một tấm cửa kính, không nghe thấy tiếng ồn ào, nên có vẻ như đang diễn kịch câm.
Bắc Vũ uống cà phê, cũng không biết bao giờ mưa mới tạnh, cảm thấy chán nản.
Bàn phía sau có người đang nói chuyện.
Bắc Vũ không có sở thích nghe lén. Nhưng vì hai bàn quá gần nhau, nên trừ phi tai điếc, không thì ai cũng nghe thấy. Huống chi, người nói còn là giọng trẻ con giòn giã.
Lúc cô mới ngồi xuống, có vô tình nhìn xuống bàn đó. Hình như là có một đôi nam nữ, và một cậu bé bốn năm tuổi. Cô còn tưởng là một nhà ba người cơ. Đến khi ngồi xuống, vô tình nghe được bọn họ nói chuyện, mới biết là không phải.
Cô gái gọi anh chàng kia là anh Thẩm.
Anh ta thì gọi cô ấy là cô Triệu.
Cậu bé thì gọi anh ta là bố, gọi cô gái kia là cô.
Hóa ra là đi xem mắt.
Mang con trai đi xem mắt, thật là thú vị.
Bắc Vũ uống một ngụm cà phê, nghĩ thầm.
– Anh Thẩm, nghe nói anh từng làm việc ở NASA*. Tôi thấy rất thú vị, anh có thể kể cho tôi nghe về nó không?
*NASA: National Aeronautics and Space Administration (Cục Quản trị Không Gian và Hàng Không Quốc gia) cũng được gọi là Cơ quan Không gian Hoa Kỳ là cơ quan chính phủ liên bang Hoa Kỳ có trách nhiệm thực thi chương trình thám hiểm không gian và nghiên cứu ngành hàng không.
– Thời gian tôi làm việc ở NASA không lâu, cũng chỉ làm về một số thứ cơ sở thôi, không có gì thú vị cả.
Giọng của anh chàng kia rất bình thản, có vẻ xa cách, hẳn là không muốn nói nhiều.
–Vậy à?
Cô gái cười, tiếng cười dịu dàng hơi mất tự nhiên.
– Cô à. Bố cháu rất giỏi đấy. Bố cháu biết làm máy bay điều khiển từ xa, biết lắp ráp tên lửa, biết chụp sao, còn có thể làm cơm thịt kho. Nếu cô gả cho bố cháu, chắc chắn cô sẽ trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới. – Đây là giọng của cậu bé.
Anh chàng kia quát khẽ:
– Thẩm Phi Châu*, không được nói lung tung!
*Phi Châu/Phi Chu = Phi Thuyền
Cậu bé ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn tiếp tục nói không ngừng:
– Cô yên tâm đi. Hai tuổi cháu đã biết tự mặc quần áo rồi. Cháu có thể tự chăm sóc mình. Nếu cô gả cho bố cháu, cô không cần phải chăm sóc cháu đâu. Sau này cô và bố cháu có sinh em trai, em gái, thì cháu sẽ làm một người anh trai tốt.
Cô gái bị chọc cười:
– Châu Châu giỏi quá.
Lúc này, anh chàng kia mới nói:
– Cô Triệu, xin lỗi cô. Có thể là có chút hiểu lầm. Tôi rất kính trọng thầy Triệu, cũng biết ông ấy là bác cô, nên mới đến đây gặp cô. Nhưng hiện tại, tôi không định yêu đương, cũng không định kết hôn. Nhờ cô về giải thích với thầy Triệu giúp tôi.
Nghe giọng không chút tình cảm này, Bắc Vũ nghĩ, chắc chắn đây là một người lạnh nhạt, không thú vị.
Cô gái kia còn chưa nói gì, cậu bé đã vội vàng mở miệng:
– Bố, sao bố lại không muốn kết hôn thế? Hôm trước bố đã đồng ý với cụ là sẽ suy nghĩ rồi mà. Cô Triệu đẹp như vậy cơ mà. Con muốn cô ấy làm mẹ con.
– Đấy là bố lừa cụ thôi. – Anh chàng kia thản nhiên nói.
Cậu nhóc kháng nghị:
– Sao bố lại lừa cụ chứ? Bố đã nói là trẻ con không được nói dối, thì người lớn càng không được nói dối.
Giọng anh ta vẫn bình thản như trước:
– Cụ đã tám mươi tuổi rồi. Bố nói dối có thiện ý.
– Nếu bố biết cụ đã tám mươi tuổi, thì bố phải làm cụ vui chứ. Bố phải lấy vợ, tìm mẹ cho con chứ.
– Anh Thẩm, lời của anh tôi sẽ chuyển lại cho bác tôi. Tôi xin phép đi trước.
Hai bố con nói chuyện với nhau, hiển nhiên là đã quên mất đối diện còn có một người nữa.
Có một chút tiếng động, là của cô gái kia.
Bắc Vũ đặt tách cà phê xuống, ngẩng đầu nhìn cô gái đi từ phía sau lên.
Dáng người cao gầy, ăn mặc rất có thẩm mỹ. Chỉ nhìn bóng lưng cũng có thể thấy là một cô gái xinh đẹp.
Nhìn có vẻ chỉ mới hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi.
Bắc Vũ không hiểu vì sao một cô gái như vậy, mà lại đi xem mắt với một người đã có con.
Quan trọng nhất là, còn bị ông bố độc thân kia từ chối.
Haiz! Thói đời khó hiểu.
Cô bắt đầu thấy tò mò về anh chàng bàn sau.
Cô lặng lẽ nhìn về phía sau. Nhưng chỉ nhìn thấy một mái tóc ngắn. Một cậu bé nằm ghé lên vai anh ta, đôi mắt cụp xuống, nhìn có vẻ không vui.
Anh ta xoa đầu cậu nhóc:
– Con thích cô vừa nãy hả? Muốn cô ấy làm mẹ con vậy cơ à?
Cậu bé gật đầu rồi lại lắc đầu, bĩu môi nói:
– Con chỉ muốn bố kết hôn thôi mà. Mấy hôm trước con xem TV, có một ông trên đó nói là, nếu ba mươi tuổi còn không kết hôn thì sẽ bị phạt đấy. Bố sắp ba mươi tuổi rồi. Con không muốn bố ngồi tù đâu. Bố mà ngồi tù thì con phải mang cơm cho ba. Mà con thì không biết nấu cơm.
Cậu bé khoảng bốn năm tuổi, mái tóc đen nhánh, khuôn mặt trắng trẻo, trông rất đáng yêu.
Khi bé nói những lời đó, thì càng làm người ta thấy đáng yêu hơn.
Vì vậy, Bắc Vũ không nhịn được mà bật cười.
Tiếng cười của cô bị hai bố con họ nghe thấy. Nhưng mà trước khi hai người quay lại nhìn, thì cô đã rụt người lại, bưng tách cà phê lên giả vờ uống.
Nghe lén chuyện của người khác mà lại bị phát hiện, cũng rất xấu hổ.
Anh chàng sau lưng gọi phục vụ tới tính tiền.
Tiếng động sột soạt ở phía sau nghe có vẻ là họ đứng dậy ra về.
Bắc Vũ quay người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô cảm thấy họ dừng lại chỗ cô ngồi một lát, có vẻ là đang nhìn cô để tỏ vẻ không thích về việc nghe lén của cô.
Nhìn gì chứ?
Bắc Vũ trợn mắt với không khí. Đây là nơi công cộng, mà cô cũng không cố ý nghe lén.
Được rồi! Vừa rồi là cô cố ý nghe lén thật.
Vì thế Bắc Vũ kiên quyết không quay đầu, để lại cho người phía sau một cái bóng lưng chột dạ.
Cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân rời đi, cô cũng vẫn nhìn ra ngoài cửa kính, giả vờ ngắm mưa.
Mưa đang nhỏ dần.
Bắc Vũ định ngồi thẳng lên, thì bên ngoài cửa kính đột nhiên xuất hiện một cậu bé. Cậu bé đang cười với cô.
Đôi mắt to lúng liếng, đúng là cậu nhóc vừa rồi.
Nhìn thẳng mặt, Bắc Vũ phát hiện ra cậu nhóc này còn xinh hơn cô nghĩ.
Bắc Vũ không thích trẻ con lắm, nhưng đứa bé xinh xắn thì ai không thích chứ? Huống chi cậu bé này còn cười với cô.
BẠN ĐANG ĐỌC
Đợi Mưa Tạnh[full]-Úy Không
Roman d'amour-Thể Loại:Hiện đại, yêu thầm, một chút sân trường, sạch, sủng, ngọt,HE -Độ dài: 71 chương/Hoàn/Reup -Nguồn:https://joanmia.wordpress.com/ P/s: Nam 9 phúc hắc ngầm, bày đủ cách "săn" nữ 9 và loại bỏ tình địch, tính lạnh lùng "đã nghiện còn ngại"...