"Cậu hôm nay lại làm sao, nhớ hắn không ngủ được à!"Chí Mẫn vừa nói vừa rót sữa ra ly, anh không dám trông đợi nhiều vì càng hy vọng nhiều bao nhiêu lại thất vọng lại bấy nhiêu thôi. Huống hồ gì, mớ tình cảm này thế giới vốn dĩ chỉ có ba người biết.
Trời biết, đất biết, Chí Mẫn biết.
Chính Quốc tưởng cậu ấy thích Tại Hưởng đủ lâu nhưng thật ra có người còn thích cậu lâu hơn nữa, từ khi cậu còn chưa biết thế nào là rung động, biết thế nào là tương tư kìa.
Chí Mẫn và Chính Quốc là thanh mai trúc mã, ngày trước gia đình hai bên là đối tác nên thường cùng nhau đi ăn. Chí Mẫn năm sáu tuổi thấy cậu bạn này thật dễ thương. Năm mười lăm tuổi họ học chung lớp. Khoảnh khắc Chính Quốc ôm anh tỏ vẻ vui mừng vì được cô xếp chỗ ngồi cạnh nhau, tim anh dường như hẫng đi một nhịp.
Chí Mẫn tương tư Chính Quốc,đến nay gần mười năm...
Chính Quốc quá vô tư, đôi lúc lại rất háu thắng muốn cái gì là phải sở hữu cho bằng được. Chí Mẫn mặc mọi người vẫn thấy thích cái tính nết ấy của cậu nhưng đáng tiếc là anh chưa bao giờ là mục tiêu để cậu phải giành giật cả.
Năm mười bảy tuổi, Chí Mẫn đã nhìn ra được sự thua cuộc của mình khi Tại Hưởng xuất hiện.
"Mẫn, cậu thấy tớ ngốc không?"
Chí Mẫn cười nhẹ, tiến đến đưa sữa cho cậu tiện tay xoa cái mái tóc nâu hạt dẻ kia một cái.
"Cậu muốn tớ trả lời thế nào?"
Chính Quốc chau mày, bĩu môi
"Tớ chắc chắn là mình không ngốc, đúng không đúng khôngg!"
Nghe qua có vẻ là câu hỏi nhưng biểu tình trên mặt cậu thì đang phản lại Chính Quốc rồi, cậu nhất định sẽ xù lông nếu anh nói cậu ngốc đấy.
"Ừ, cậu không ngốc, Chính Quốc của tớ..không ngốc."
Cậu cái gì cũng biết chỉ không biết rõ tình cảm của mình. Không biết người trước mặt cậu thương cậu tới chừng nào.
"Thế mới đúng là bạn thân của tớ."
Nhìn cái mặt thoả mãn ấy kìa, Chí Mẫn chỉ muốn đem cậu khoá chặt lại thôi, sẽ không chạy lung tung tìm ai nữa.
Nhìn cậu như thế, anh cũng chẳng muốn ngủ nữa, biểu hiện sáng nay của cậu, khi cậu vứt ly Cacao ấy đi. Chí Mẫn ngạc nhiên, cũng bận tâm nhưng đan xen những cảm xúc ấy là sự vui vẻ, hạnh phúc. Trong thâm tâm, anh thật mong cậu sẽ không còn nhớ đến Tại Hưởng nữa rồi anh sẽ nhận lấy cơ hội ấy để cậu thuộc về anh, thật lâu về sau.
"Những gì không thích hợp, tốt nhất là nên buông bỏ. Biết đâu sẽ có người thích hợp với cậu hơn."
Cả gian phòng bếp rơi vào im lặng một hồi lâu, Chính Quốc mỉm cười nhìn Chí Mẫn.
"Tớ sẽ ổn thôi."
Chí Mẫn gật đầu như đã hiểu, sau đó hai người chụp chung vài tấm hình rồi cùng ôn lại những kỷ niệm lúc nhỏ tới gần sáng, Chính Quốc mới về lại nhà vì trưa hôm ấy cả hai phải đi quay chương trình thực tế.
BẠN ĐANG ĐỌC
Chính Quốc còn yêu tôi không? - taekook/vkook
Fanfiction"Làm ơn hãy trả lời có.." Trùng sinh nhé!!!!! @bwgoo019 Cảm ơn cậu vì đã dừng lại ở đứa con tinh thần của tớ trước hàng triệu tác phẩm xuất sắc khác. Tớ bắt đầu với những con chữ đầu tiên trong "CQCYTK" vào giữa năm 2018 nên hãy thông cảm cho tớ nếu...