Chương X

710 67 16
                                    

- Quào, quả là một cảnh sắc ấn tượng đấy.

Akashi cùng Kuroko nắm chặt lấy tay nhau đứng trên mái ngói đỏ tươi của ngôi đền khi xưa, những chiến hữu của họ cũng tập trung quanh đó, cùng hướng mắt về một hướng. Tuyết vẫn trắng xóa dưới mặt đất, còn bầu trời trên cao kia đã không còn trong xanh. Bầu trời đang dần nứt ra thành từng mảng, từ giữa những khe nứt tỏa ra thứ ánh sáng chói mắt.

Cuộc đảo chính đã diễn ra gần ba chục năm, mà đối với những người ở trên tầng mây kia thì cũng chỉ là một tháng. Một cuộc chiến diễn ra trong âm thầm. Những hành động giao chiến lại là phá hoại, lại như nhát gan, chẳng dám đường đường chính chính ra mặt. Nhưng mà cái gì cũng là lựa theo thế thời, quân số ít ỏi, thì cách đánh cũng là dựa theo lực lượng như vậy, cùng độ tài trí của những người tham gia.

Suy cho cùng, bên trên có biến, chịu khổ cực nhất vẫn là người dân. Tiết trời khi thì hạn hán triền miên, khi thì bão giông lũ lụt. Đất đai khô cằn, nhiễm mặn, không còn khả năng trồng trọt. Đồi núi hoang vu, cây cối không xanh nổi. Bệnh dịch hoành hành, vật nuôi chết dần, mà con người cũng không sống được. Bá tánh lầm than, tiếng than khóc vang lên tận trời xanh, khuấy đảo thế thời.

Mà hiện tại, trận chiến đã tới hồi kết rồi, không nhanh như một cái chớp mắt, cũng không phải là kéo dài đến nhàm chán. Cột chống trời không còn, bầu trời cư nhiên sẽ sụp đổ. Thế gian này sẽ trở lại thuở ban đầu, không có nhân gian, không có mặt trời cùng mặt trăng, không có biển rộng sông dài núi cao cây cối xanh tốt, không có cả những yêu ma cùng thần linh thuộc về nhân gian. Chỉ còn lại những thần tiên thuộc về bầu trời kia, nhưng cũng không còn sung túc như lúc trước.

- Chúng ta đã làm ra một kết thúc vượt mức tưởng tượng rồi nhỉ?

Lam hồ khẽ cười, nhưng lại không có sự vui vẻ. Trong mắt cậu chỉ toàn chứa tan vỡ cùng đau thương, vì những gì mình đã phá hoại, những gì mình đã giết chóc, những gì mình đã ích kỷ với tới. Ai mà nghĩ tới, họ sẽ âm thầm mà đi phá cột chống trời, việc có thể hủy diệt cả nhân gian chứ. Nhưng những người đã đứng về phía họ, dù không nhiều, thì cũng đều hiểu rằng họ không tàn nhẫn đến thế. Nhưng cũng lại không phải là không tàn nhẫn với chính bản thân mình.

- Thế nên đã đến lúc chúng ta nên đi rồi nhỉ?

Akashi đặt lên trán Kuroko một nụ hôn. Tất cả những ký ức từ 100 kiếp cứ thế lướt qua đầu, chậm rãi và rõ nét. Có những ký ức hạnh phúc, cũng có những ký ức đau khổ, sau cùng cũng sẽ theo họ biến mất khỏi đất trời này như chưa từng tồn tại.

- Xin lỗi Kitsu... Giờ lại để ngươi một mình rồi.

Yêu hồ ngàn đuôi cứ thế trầm ngâm, quả thật nó trước giờ chưa từng ở một mình. Giờ nói nó đi theo hai người họ cũng được, nhưng nó cũng lại muốn ở lại. Dù gì sau này cũng có nhiều việc phải làm, nhiều thứ cần xây dựng lại, tất sẽ có việc cần đến nó. Với lại, nó tin rồi sẽ đến lúc hai người họ trở lại, tìm đến nó, ôm lấy nó, như bây giờ.

Lúc tính đến việc phá hủy cột chống Trời, cả hai đều đã nghĩ tới cách để vá lại bầu trời rồi. Và có  thể đó lại là cách duy nhất để hai người có thể ở cạnh nhau. Chỉ là, cũng còn một chữ "có thể".

[AkaKuro] Kitsune no aiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ