Chương VIII

831 90 17
                                    

"Nếu có một ngày ta phát điên, em sẽ giết ta chứ?"

Ngày xưa có một hồ tinh hỏi tình nhân của mình như vậy. Người kia chỉ cười mà nói rằng tôi sẽ chỉ cho phép ngài phát điên vì mình.

Sau cùng, Lam Hồ Tinh chôn chặt trái tim đau đớn mà giết chết người mình yêu, người đã vì mình mà phát điên.

...

Kuroko bất động nhìn khung cảnh trước mặt, trái tim như vỡ vụn, nước mắt muốn chảy ra nhưng lại bị cậu nuốt ngược vào trong. Thành chỉ còn lại là đống hoang tàn, những người bên trong nó, cả quân địch và quân đội Akayuuki, đều tan thành cát bụi. Bao phủ phía trên tất cả là một quả cầu đỏ rực, được tạo thành bởi một ngàn chiếc đuôi đói khát, bao lấy một hỏa hồ ly bên trong. Một người đã vì cậu mà phát điên.

"Nếu có một ngày ta phát điên, em sẽ giết ta chứ?"

Lam hồ nhắm mắt, chắp hai tay lại trước mặt. Trên bàn tay cậu xuất hiện hai vòng tròn, một bên in hình mặt trời đỏ rực, một bên là hình mặt trăng tỏa ánh xanh. Và khi cậu mở hai tay, một thanh kiếm theo đó mà được rút ra. Lưỡi kiếm tỏa sáng dưới ánh trăng lạnh lẽo, được vây quanh bởi những hạt sương đem lơ lửng trong không trung. Và treo bên dưới chuôi kiếm là miếng ngọc bội của Akashi.

Đó là thanh kiếm được Lam Hồ Tinh dùng để giết Ma Hồ Vương khi xưa.

Nhật nguyệt xoay vòng, đất trời chuyển lay, bốn mùa nhỏ giọt, rốt cuộc, thứ phép màu nào mới giữ hai kẻ đáng thương này được ở cạnh nhau?

Kuroko vung kiếm, cơ thể cậu lập tức bay lên cao. Nhắm thẳng đến yêu hồ ngàn đuôi mà lao tới, cậu chém xuống những chiếc đuôi đang bao lấy anh. Akashi không tấn công ngược lại. Anh chỉ dùng những cái đuôi của mình để phòng thủ, để cản trở chuyển động của cậu, tuyệt nhiên không để lại bất kì vết thương nào trên cơ thể lam hồ. Cậu bay lên cao hơn, từ trên nhìn xuống Akashi, tay run run nâng cao kiếm, mũi kiếm nhắm thẳng hướng tới trái tim anh.

Bỗng thời gian như ngưng đọng, cậu cứ giữ như thế, lơ đãng nghĩ ngợi điều gì đó, thả hồn về một miền kí ức nào đó, cho dù những thứ đó trong giây phút này cần được chôn chặt ở nơi sâu thẳm trong tim, cần được thả bay theo những cơn gió, để giữ tâm trí vững vàng, giữ trái tim lạnh giá, như ánh trăng kia, phản chiếu lại cái ấm áo của mặt trời, nhưng lại tỏa ra thứ ánh sáng lạnh lẽo.

...

Có phải, ngay từ đầu chúng ta không được phép ở cạnh nhau?

...

- Tetsuya...

Chầm chậm mở mắt, lam hồ đã thấy anh ở ngay trước mắt. Akashi nắm lấy tay cậu, ôm lấy cậu bằng những chiếc đuôi to lớn, cất giọng khàn khàn qua lớp lông đã bao phủ toàn bộ khuôn mặt anh. Cậu không bỏ kiếm xuống, chỉ im lặng nhìn vào đôi mắt ruby rực màu máu, ẩn sau mái tóc dài rũ xuống che kín mặt, chứa đầy tình yêu mà không thể có ở một con yêu hồ ngàn đuôi.

Tình yêu đó, là dành cho cậu.

Kuroko buông kiếm. Thanh kiếm theo đó rơi thẳng xuống đất, công lực to lớn san phẳng tất cả bên dưới. Ngôi thành đang chìm trong biển lửa, cùng những núi xác chất chồng, giờ chỉ còn là một bãi đất trống rộng lớn. Cậu ôm lấy anh, để mặc những chiếc đuôi ôm chặt lấy như muốn siết chết cậu.

[AkaKuro] Kitsune no aiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ