Vol 1: Chương 6: Đứa trẻ bị bỏ rơi

389 29 14
                                    

Trong một ngỏ hẻm nhỏ, đứa trẻ nằm bất động dưới trời mưa to tầm tã, tiếng bước chân của một người đàn ông vang lên, chầm chậm tiến đến bế đứa trẻ.

"Từ bây giờ, mi sẽ là con trai ta, đứa trẻ mang trong mình năng lực đặc biệt, hãy sử dụng nó để phục tùng ta!"

Cậu bé từ từ mở mắt, ngắm nhìn chủ nhân của giọng nói, rồi mệt mỏi ngất đi.

Đấy là ngày đầu tiên tôi cảm nhận cơ thể vẫn còn nguyên vẹn, và tôi vẫn còn sống. Người đàn ông đã cho tôi một nơi gọi là nhà, một thân phận, một cái tên trong gia đình nhà Hầu tước Salvador.

Bị chính cha mẹ ruột bỏ rơi từ khi lên ba, tôi phải vật lộn với cuộc sống khắc nghiệt tại khu đô thị nghèo. Kí ức còn lại trước khi bước vào cuộc sống sung túc là những tháng ngày kiếm ăn trong sự đói rét, khinh bỉ của bọn nhà giàu.

Tôi ghét lũ quý tộc, và hiện tại cũng vậy. Hầu tước Salvador, cha nuôi của tôi cũng chả khác gì bọn chúng, ông ta là một tên buôn bán nô lệ, hằng ngày phải nhìn lũ trẻ mồ côi bị hắn bắt về, hành hạ mỗi ngày, rồi đem đi bán cho bọn quý tộc trong hội chợ đấu giá. Tất cả hành động của ông đều là tuyệt mật, bất cứ ai hé lời sẽ bị hắn trừ khử.

Đương nhiên, cuộc sống mới của tôi ở căn nhà này cũng không ngoại lệ. Khi cha nhận tôi làm con nuôi, đã bị các anh chị trong gia đình khinh rẻ, họ xem tôi là một đứa con hoang, không cùng đẳng cấp quý tộc như chúng, lấy cớ làm lí do để chửi rủa, không ít lần động tay động chân, vậy mà mấy ai để ý, đến cả cha cũng mặc kệ cho qua.

Tôi ghét họ, tôi ghét cuộc sống hiện tại, thà rằng bương chãi trong khu hẻm nghèo, ít nhất tôi vẫn còn sự tự do của riêng mình mà không phải quan tâm ánh nhìn của người ngoài. Giờ đây, hằng ngày bị những đứa con của hắn lôi ra đánh đập, đối xử không khác gì cầm thú, đôi mắt tràn ngập sự hứng thú và nụ cười toe toét sau mỗi cuộc vui. Tôi ước gì có thể xé toạc nó ra, để bọn chúng phải trải nghiệm cảm giác bị người khác hành hạ sẽ đau đớn như thế nào.

Tôi nhắm mắt chịu đựng từng cơn đau giáng xuống cơ thể, ngày này cũng như bao ngày khác, cho đến khi sức chịu đựng đạt đến đỉnh điểm. Xui rủi vào ngày đó, tôi bị bạo phát sức mạnh, ma lực tích tụ xung quanh cơ thể làm tôi nhức nhối, ấy vậy, bọn chúng vẫn không buông tha, nhất quyết muốn trói tay chân tôi lại.

Đúng như dự đoán, tôi không thể kiểm soát nguồn ma lực bị dư thừa, cứ vậy mà phóng ra ngoài, những kẻ ở gần đều bị giật sét đến bất tỉnh. Tôi bàng hoàng, nhìn từng cơ thể ngã xuống trước mắt.

"Đồ... quái vật!"

Người chị gái từng khinh rẻ tôi, lần đầu tiên nhìn tôi với đôi mắt sợ hãi, chẳng phải chị ta rất thích đánh người và cười vào mặt họ trông rất thích thú sao?

Pha lẫn kinh sợ, ngược lại, một khoái cảm trong tôi bùng cháy, chờ đợi cái ngày mà lũ khốn các người phải hứng chịu cơn đau đớn mà tôi từng trải.

Hóa ra, thứ mà cha tôi khao khát sở hữu là vì sức mạnh này ư?

Khóe miệng không kìm được mà nhếch lên, tôi bật cười, ghê tởm nhìn thân thể bất động nằm dưới chân, thiếu điều muốn dẫm lên cho nát.

Trở thành nhân vật phản diện chỉ toàn death flag phải làm sao?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ