5

213 42 3
                                    

"Nhìn cái dáng èo uột của mi mà thấy ngứa mắt ghê á." Hậu nói, đá vào mông tôi khi thấy tôi vật vờ nằm trên giường vào buổi sớm thứ bảy. Hôm nay chúng tôi không phải xuống sân tập thể dục. Tôi không phản ứng lại bởi đã quá quen với sự vui buồn bất chợt của thằng nhỏ, nhìn lên chiếc quạt tường đang chạy chậm rì như những suy nghĩ đang lửng lơ trong đầu tôi lúc này.

"Sao mày dậy sớm thế?" Quý ló đầu ra hỏi khi mồm vẫn ngậm bàn chải đánh răng. Tôi liếc mắt ậm ừ kêu đêm qua tao ngủ sớm, nghe tiếng Trọng ngáp một cái rõ to và lật đật trèo xuống. Đêm qua cả phòng thức chơi game đến muộn. Được chúng nó giao cho nhiệm vụ canh thầy vì nằm giường sát cửa, tôi vừa thậm thụt ngó đầu ra vừa nhắn tin với Đức. Loanh quanh với mấy bài nhạc anh đang nghe, đội bóng anh thích đêm qua bị thua đậm trên sân nhà, toàn những chuyện anh đã kể với tôi vậy mà tôi vẫn nghe anh nói chẳng chán chê. Cả tin nhắn của anh cũng đặc tiếng Nghệ An.

Tôi vừa nghe bài hát anh gửi vừa nghe tiếng tin nhắn đến. Ngước đầu lên nhìn ra ngoài cửa xem thầy có đi qua, rồi lại nhìn sang phòng bên cạnh nơi anh đang nằm trốn trong chăn nhắn cho tôi, rồi nhìn xuống màn hình khi nghe một tiếng ting nhỏ vui tai. Anh ngủ đây, Đại củng ngủ đi.

Tôi nhắn lại cho anh một câu ngủ ngon, rồi cũng chui vào chăn ngủ ngon lành. Giấc ngủ sâu hơn bởi hơi lạnh của đêm, khác hẳn với những giấc ngủ trưa chập chờn hay những ngày trời oi nồng nóng nực. Đám thằng Dũng vẫn chơi game, thò đầu sang bên dãy giường kia mà lầm bầm chửi sao lại không bắn nó, hồi máu cho bố nhanh lên... nhưng không làm tôi thấy phiền hà.

Tôi thức dậy sớm vào lúc năm giờ. Đã quen giấc, tôi luôn mơ mơ tỉnh tỉnh vào khoảng thời gian trước báo thức ấy. Đêm ở Hòa Lạc không đen đặc như ở quê, không nhờ nhờ những dải màu tím đỏ vàng bởi ánh đèn đô thị như nơi trung tâm thành phố. Và khi với tay mở khóa màn hình điện thoại, tắt báo thức, tôi chợt nhận ra tháng ba đã tới.

Tháng ba đến với những lần mưa nắng bất chợt. Tôi đã thấy cái sự ẩm ương của thời tiết từ hôm nằm lại với Trọng và ngẩn ngơ nghĩ về mối tình lần đầu tiên tôi có trong đời. Tháng ba đến với tôi bằng sự chênh vênh, luôn luôn là vậy, bởi sự hụt hẫng khi bóc tờ lịch hai tám và nhìn số một trụi lơ đập vào mắt, khi tôi nhận ra một tháng nữa lại trôi qua, tưởng như mình đã đi một bước hụt xuống cầu thang và dù đã lấy lại thăng bằng, cái cảm giác thiếu thốn điều gì vẫn quẩn quanh tâm trí tôi.

"Tháng ba rồi đấy." Tôi nói bâng quơ với mọi người mà chẳng mong nhận lại được câu trả lời nào. Đứa thì vẫn đang rúc đầu trong chăn, đứa thì bận ăn bận chơi. Đáp lại tôi chỉ có tiếng quạt máy kêu đến inh tai.

Buổi sáng thứ sáu là giờ tự học. Không có thầy giáo, đám con trai tụ tập chơi game, con gái túm năm tụm ba nói chuyện rầm rì. Ngay từ khi vào lớp tôi đã thấy anh, nhưng vẫn rụt rè chưa dám lại gần. Đức ngồi một góc, earphone trên tai và dựa vào tường thiu thiu ngủ. Trời lạnh làm mũi anh sụt sịt, thỉnh thoảng lại khó khăn hít vào một cái, còn lại hầu như không có chuyển động khác. Anh ngồi lặng yên như pho tượng, và tôi ngờ đến những kẻ vô duyên nhất trên đời này trông thấy vẻ bình yên của anh khi ấy cũng không nỡ đánh thức anh.

[Đại Đức] Qua chơi cùng mìnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ