4th: Fix yourself (2) - S

1.3K 81 56
                                    






Mình chân thành khuyên mọi người hãy chạy hết deadline, làm xong các task, tẩy trang, rửa mặt, skincare, chui vào giường rồi hãy đắp chăn đọc chương này :)))

------



Để tôi nói cho bạn nghe một điều này, nhiều người sẽ gọi nó là bí quyết, nhưng với tôi thì giống như sự thật hơn.

Nếu bạn phỏng vấn bất kì diễn giả nào về cách nắm bắt và điều khiển tâm lí đám đông, phải đến chín mươi chín phầm trăm khả năng họ sẽ nhắc đến một thứ. Đó là một con số quen thuộc và nhiệm màu: Số bảy.

Nghiên cứu khoa học tự nhiên lẫn khoa học xã hội đều đồng ý rằng, không quan trọng bạn cần gây ấn tượng tượng với một hoặc một nhóm khán giả dưới dạng thức và mục đích gì, bạn chỉ có nhiều nhất bảy giây để làm điều đó. Con số này cũng được áp dụng trong giả thuyết rằng bất kì điều gì bạn thể hiện trong bảy giây đầu tiên khi tiếp xúc với người lạ đều sẽ trở thành ấn tượng khó có thể xóa bỏ trong người đó về bạn. Dĩ nhiên, dữ liệu chỉ là dữ liệu. Bởi vì thế giới này thật sự đa dạng về nhân hình nhân dạng cho đến nhân phẩm, chúng ta biết chúng ta có bảy giây để lựa chọn cư xử đứng đắn (hoặc hoang dại) trước mặt một người, nhưng mãi mãi không thể biết chính xác được phải làm thế nào thì mới để lại ấn tượng tốt cho một ai đó.

Bản thân tôi cũng luôn hiếu kì về cách mình sử dụng bảy giây sẽ tạo nên loại định kiến thế nào khi lần đầu gặp gỡ một người lạ. Tuy nhiên, sau một sáng cuối tuần Seoul đột nhiên trở lạnh, tôi nghĩ ít nhất mình cũng đã biết được "công thức" bảy giây nào đem áp dụng với tôi sẽ để lại thứ ấn tượng kì quặc không sao xua tan nổi trong suốt cuộc đời này.

Lưu ý, công thức này đã được minh chứng mang tính tuyệt đối cao, với tỉ lệ sai số xấp xỉ bằng không!



Thứ nhất, bạn phải cao hơn tôi. Cao hơn bao nhiêu không rõ, chỉ biết dù bạn lúc ấy có đang nằm bẹp ra bàn thì cũng phải thấy rõ sự chênh lệch. Bạn phải mặc sơ mi trắng kẻ sọc mỏng màu xanh nhạt, tay xắn đến khủyu, khoác ngoài dĩ nhiên là blu trắng có in logo của bệnh viện, bút kim loại giắt trên túi áo. Bạn phải đeo kính gọng tròn, loại có viền màu bạc hoặc vàng kim. Tóc bạn là màu đen tự nhiên, da hơi tái cũng không sao, nhưng tóc nhất định phải đen nhé. Cổ tay phải gầy, tuyệt đối không quấn thêm vòng vèo gì cả. Móng tay cắt gọn ghẽ. Và bạn phải thơm, từng nếp áo đều phải như ủ đầy mấy vóc tay mùi hương vừa dịu dàng vừa sạch sẽ, như là biển ấy.

Thứ hai, vách tường phòng bạn phải sơn màu trắng, tạo cảm giác thật thư thái khi bước vào. Tinh dầu đốt trong trong phòng tốt nhất là dùng loại oải hương, phù hợp cho việc thả lỏng thần kinh. Quanh bạn lúc đó phải bày ra rất nhiều sách, tuy nhiên đều được phân loại hoàn chỉnh, phần lớn là sách chuyên ngành tâm lí nhưng nếu đâu đó có lẫn vài quyển truyện tranh vẫn có thể nhắm mắt cho qua. Bạn đại khái là trông rất phù hợp như thể sinh ra là dành cho khung cảnh đó, dù không hiểu vì nguyên lí gì mà trên bàn làm việc lại xuất hiện một quần thể pa tê mèo đủ mọi kích cỡ. Giây đầu tiên gặp tôi, nếu nghe Jihoonie gọi, bạn phải liền ló đầu ra khỏi chồng bệnh án. Tóc bạn phải có mấy sợi còn bay bay chưa chịu vào nếp, còn mắt bạn, phải là màu nâu thẫm, vừa dài vừa lạnh, đặt sau gọng kính lấp lóa không nhìn Jihoon mà lại nhìn tôi không chớp.

Wonsoon/Gyusoon | Six degrees of separationNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ