"Mình sẽ không vì chuyện này mà mắc bệnh Parkinson(1) đấy chứ.........." Sean tự đùa với mình, "A, Howard thân yêu, anh hãy cứ chờ tôi rời khỏi đây và dùng đôi tay run rẩy này ôm anh đi!"
Sean cố ý bắt chước giọng điệu của bà Mercy, sau khi nói xong lại tự mình thấy ớn muốn ọe!
"Được rồi, Hawkins.......... Nếu tôi còn có thể đi ra ngoài, còn có thể gặp lại anh.......... Tôi sẽ thật ngoan ngoãn, thật ngoan ngoãn ở lại bên anh, cho đến the end of the world.(2)"
Nói xong, Sean hít sâu một hơi, cong người lên, chuyển sang một đầu khác, tiếp tục công trình xoay đinh vĩ đại.
Nói thực thì lúc này anh rất nghi ngờ ngón trỏ và ngón cái trên bàn tay phải của mình liệu có phải đã sắp tàn phế hay không, anh cũng không biết mình có nên cảm ơn người đóng đinh cũng không đóng quá chặt, có lẽ người đó có nằm mơ cũng không nghĩ đến Sean sẽ dựa vào bàn tay không để vặn ra mười sáu cái đinh.
Trên thực tế là, khi Sean vặn lỏng được tám cái, anh thực sự đã mất kiên nhẫn, bắt đầu công cuộc đạp nắp hòm.
Âm thanh chấn động ngược trở lại khiến chính anh cảm thấy choáng váng hoa mắt, nhưng anh có thể cảm giác được quả thực cái nắp hòm đã bắt đầu lỏng ra, sau khi va chạm vài chục lần, anh đã thấp thoáng nhìn thấy khe hở.
"Được rồi được rồi, thoạt nhìn mình cần phải tiếp tục cố gắng." Ngón tay phải của Sean đã đau nhức đến tận trong xương, hoặc là nói đúng hơn, vết thương đã ăn sâu vào tận xương cốt, "Chúng ta không thể luôn dựa vào bàn tay phải huy hoàng của mình, phải biết rằng cho dù là khi "chơi súng", tay trái cũng có thể khiến chúng ta thích thú!"
Bằng sức ngón tay trái, hoặc là nhờ những cú va chạm vừa rồi đã làm những cái đinh càng lỏng ra, cuối cùng Sean đã vặn rời được hai cái đinh.
Có điều để làm được mấy việc vốn rất đơn giản này, bây giờ anh đã phải tốn mất không biết bao nhiêu thời gian.
Sau đó anh dùng mảnh vải nhét vào trong tai, anh không định chưa ra khỏi hòm đã tự biến mình thành gã điếc!
Sau khi chuẩn bị xong hết thảy, anh lại bắt đầu đạp nắp hòm.
Sau vài chục lượt nữa, "cách" một tiếng, một bên nắp hòm bị đá mở, khoảnh khắc ấy anh vui sướng vô cùng, anh biết anh còn cách giây phút thành công không xa.
Thể xác và tinh thần được ủng hộ, Sean càng thêm dùng sức về đá lên trên, cả cái hòm sắt chấn động, Sean mở to mắt nhìn nắp hòm đã bị bật ra, sau đó bật cười lớn.
"Thanks god! Thanks god!*" (*Cảm ơn Chúa!)
Sean loạng choạng đi ra ngoài, đầu xoay mòng mòng. Sau khi đứng vững, anh bắt đầu quan sát xung quanh.
Đây là một kho hàng, chiều cao khoảng gần 50m. Cả gian chỉ có một cửa thông gió và một cái cửa cuốn.
Cửa thông gió quá nhỏ, cho dù phá các phiến thông gió anh cũng không thể chui qua.
Còn lại cũng chỉ có cửa cuốn. Sean đi sang phía đó, khi nhìn thấy một thứ bám vào phần tiếp giáp giữa mặt đất và cánh cửa, anh thở dài.
YOU ARE READING
SĐTA
RandomSĐTA Đã edit name Tặng LynkN Tác giả: Tiêu Đường Đông Qua Tình trạng bản gốc: Hoàn Thể loại: Hiện đại, quân ngũ, trọng sinh, thiên chi kiêu tử, tình hữu độc chung, cường cường, 1vs1, HE Couple: Sean (Vincent) (Thụ ) x Howard Hawkins (Công)