18. Hamster manh manh

113 12 12
                                    

Hôm nay, trời xanh mây trắng hoa nắng đua chen. Mọi người ai cũng phấn khích nhìn những tia nắng ấm áp đầu tiên sau chuỗi ngày mưa dầm ướt át. Ngoài đường thì nắng đẹp, vậy mà trong KTX của NEX7 vẫn đang mưa rung sấm giật âm u cả trời. Tại sao ư? Vì nhóm anh đại của NEX7 đang nổi bão. Vì sao họ lại nổi bão? Vì nhóc chuột phá phách Lý Quyền Triết chứ sao.

Lý Quyền Triết nhìn các ca ca đang nổi trận lôi đình mà cảm thấy quá uất ức oan uổng. Hôm qua, rõ ràng là tên nhóc Hoàng Minh Hạo kia rủ cậu đi uống rượu trước, rõ ràng nó mới là đứa uống nhiều hơn, tại sao các ca ca lại chỉ nổi giận với một mình cậu. Hơn nữa, hôm qua cả ai đứa cùng dầm mưa, nhưng sao chỉ mình cậu ốm chứ. Ngồi trong phòng khách nghe các ca ca hùng hổ dạy dỗ, Tiểu Triết khổ không thấu được. Người cậu lúc này cứ lạnh toát, đầu lại choáng váng nhìn một ra ba, tay chân chả có tí sức lực nào cả nhưng cậu đâu dám kêu, để mấy lão mà biết cậu uống rượu dầm mưa xong bệnh, thể nào cũng đem cậu đi làm chuột chiên giòn cho xem. Tiểu Triết vẫn còn yêu đời lắm, chưa muốn chết trong ma trảo của các ca ca đâu.

Hoàng Minh Hạo ở phía đối diện nhìn Tiểu Triết đang phải cúi đầu chịu trận thì không ngừng cười trộm. Chuột ngốc vẫn cứ là chuột ngốc, đi uống rượu khuya về xong lại còn dám gọi Tân Thuần ca ca dậy để nấu canh giải rượu cho mình, ngốc không để đâu cho hết. Ngốc vậy phải chịu mắng là đúng rồi. Lòng nghĩ như vậy nhưng Hoàng Minh Hạo vẫn hơi tủi thân nha. Nếu người ngồi kia đổi lại là cậu, thể nào chả bị các ca ca đập cho một trận tơi tả, vậy mà Tiểu Triết chỉ bị mắng thôi. Thật quá bất công mà.  

5 cái miệng vẫn đang hoạt động không ngừng, cả Phạm Thừa Thừa ngày thường hay quậy thế giờ cũng nghiêm mặt ra trò, khiến Tiểu Triết sợ không dám ngẩng mặt lên, đầu cứ ong ong như Ngộ Không nghe Đường Tăng niệm Kim Cô chú vậy. Những ác niệm dài dằng dặc ấy chỉ kết thúc khi anh quản lý đẩy cửa bước vào, giục cả nhóm nhanh chuẩn bị đi lịch trình. Tiểu Triết bất chấp cái đầu đang choáng nặng của mình mà đứng vụt dậy chạy nhanh vào phòng, nếu không sẽ bị nghe niệm tiếp bởi anh quản lí mất. May mà trong phòng còn thuốc đau đầu của Tân Thuần ca ca hôm trước, dùng nó chắc sẽ chống đỡ tạm được hết hôm nay. Nhưng đời không như chuột mơ. Chỉ hai tiếng sau, con chuột cậy khỏe ấy gục ngay trên sân khấu hại anh em thêm một phen khiếp vía. Chuột tính không bằng trời tính, giờ thì chuột nhỏ chỉ có thể tự cầu phúc cho mình thôi.

Hôm sau tỉnh lại, khi đã nhận thức được rằng mình đang ở trong bệnh viện, điều đầu tiên mà Lý Quyền Triết nghĩ đến đó là: Chết chắc rồi! Ngay khi chuột nhỏ vừa định nghĩ xem nên chuồn bằng cách nào, Chu Chính Đình đã mang bộ mặt tươi như hoa nở bước vào phòng, làm mọi ý định chạy trốn trong đầu Tiểu Triết bay biến hết. Một khi Chu Chính Đình đã cười như vậy, 'máu' không đổ sẽ không ngừng đâu nha. 

- Tiểu Triết, em tỉnh rồi sao? Em thấy sao rồi? Có đỡ hơn không? - Chu Chính Đình dịu dàng hỏi.

Tiểu Triết hoảng sợ hết gật rồi lắc, tròn mắt nhìn nụ cười dịu dàng của trưởng nhóm.

- Bé ngoan, rốt cuộc là em thấy đỡ hay không đỡ? - Chu Chính Đình vừa cười dịu dàng vừa xoa đầu tròn vo của Tiểu Triết. Động tác tưởng chừng tương ái đó lại làm chuột nhỏ sợ đến cứng người, làm ra vẻ mặt như Đường Tăng cam chịu trước móng vuốt của Bạch Cốt Tinh vậy. 

[ Li Quanzhe ] Tiểu Hamster của chúng taWhere stories live. Discover now