Tôi nghĩ Dụ Văn Châu thích tôi (2)

252 27 4
                                    

05.

Hoàng Thiếu Thiên ngồi trong nhà ăn nhắn tin cho Trương Giai Nhạc, kể về quá trình mình gặp mặt nói chuyện với Dụ Văn Châu, sau khi thêm mắm dặm muối một hồi, cuối cùng chốt hạ một câu, Dụ Văn Châu là một người rất tốt.

Trương Giai Nhạc nhìn chằm chằm vào tin nhắn vừa nhận mấy giây, rốt cuộc hỏi lại: Là cậu điên rồi hay tôi điên rồi?

Hoàng Thiếu Thiên vừa ăn sườn xào chua ngọt vừa vui vẻ gõ chữ: Thật sự, tôi giả bộ làm tình địch của cậu ta, cậu ta lại chủ động mời tôi đi ăn, còn nhường tôi nửa phần sườn xào của mình nữa!

Y ngẫm nghĩ một chút, lại cường điệu nói thêm: Quan trọng Dụ Văn Châu là một người rất hào sảng, tính cách phóng khoáng, cậu nghĩ thử xem, trên đời này mấy ai đối xử với tình địch của mình tốt đến như vậy?

Trương Giai Nhạc gửi qua một tấm ảnh biểu cảm lạnh lùng, kèm theo dòng chữ to bự bên trên: You can you up!

Hoàng Thiếu Thiên vui vẻ gặm một khối sườn khác, tay cũng không nhàn rỗi gửi qua một tin: Này không được, tôi đã xác định là tình địch của cậu ta rồi.

Tin nhắn gửi đi, Hoàng Thiếu Thiên để điện thoại qua một bên, vừa ngẩng lên đã thấy một ngón tay mảnh khảnh đẩy bát súp về phía mình, Dụ Văn Châu ưu nhã gõ gõ lên mặt bàn, mỉm cười với y: "Cậu uống thử đi, nhân lúc canh còn nóng."

Hoàng Thiếu Thiên nhận lấy bát súp, trừng mắt nhìn bóng mình phản chiếu qua làn nước trong veo, không khỏi mê man nghi hoặc. Vì sao Dụ Văn Châu lại tốt với y như vậy, dù sao hiện tại y vẫn là tình địch trên danh nghĩa của người ta mà?

Này rốt cuộc là thế nào đây?

Y suy nghĩ một hồi, chung quy vẫn không lí giải nổi, quyết định cúi đầu uống canh trước.

Nước súp vẫn tỏa hơi nóng chạm vào đầu lưỡi mang đến một trận đau rát, Hoàng Thiếu Thiên đáng thương hề hề nhăn mặt le lưỡi dùng tay quạt quạt cho bớt nóng.

Chẳng ngờ, vừa ngẩng đầu lên, y đã thấy ánh mắt của Dụ Văn Châu phiêu tới, tiếu ý dịu dàng không hề che giấu.

Hơn nữa, còn kèm theo cả yêu chiều vô hạn.

06.

Sau đó, Trương Giai Nhạc liên tục nhận được tin từ Hoàng Thiếu Thiên, y tựa hồ như dùng toàn bộ ngôn ngữ từ thuở sinh ra của mình để miêu tả Dụ Văn Châu tốt như thế nào, tóm lại ý chính chính là muốn Trương Giai Nhạc hôm khác tới ăn cơm cùng hai người họ.

Trương Giai Nhạc đọc đi đọc lại tin nhắn dài như sớ từ bạn tốt gửi đến, đột nhiên cảm thấy muốn hôn mê, không khỏi nghi ngờ Hoàng Thiếu Thiên hiện tại có phải đã trở thành nội gián Dụ Văn Châu phái tới bên người mình hay không, chỉ vì một bữa cơm mà vẫy cờ trắng chuyển sang hàng ngũ của địch không chút do dự.

"Nghe tôi nói này Hoàng thiếu đại đại." Biểu tình Trương Giai Nhạc chỉ hận rèn sắt không thành thép, trừng mắt nhìn kẻ phản bội ban nãy ríu rít trò chuyện với Dụ Văn Châu vui đến bất nhạc diệc hồ, "Cậu với Dụ Văn Châu rốt cuộc là vừa mới nhận thức hay quen biết từ lâu vậy? Mới trong thời gian ngắn như vậy đã hoàn toàn quên mất giao tình cùng kế hoạch của chúng ta, hắn dùng bao nhiêu sườn xào chua ngọt để mua chuộc cậu đây? Trước khi ra khỏi cửa mẹ cậu không dạy cậu phải cảnh giác với người lạ hay sao hả hả hả???"

DỤ HOÀNG ĐOẢN VĂNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ