1-2

26K 1.3K 411
                                    

Hộp đêm, nơi DJ đang mở những thứ âm nhạc sôi động nhất, khuấy động tất cả mọi người trên sàn nhảy. Dưới ánh đèn mờ ảo nơi sân khấu, những thân thể mềm mại di chuyển theo tiếng nhạc, hòa mình cùng đám đông tận hưởng niềm vui sướng cực lạc mà quên mất bản thân mình là ai.

Mặc trên người chiếc áo gi-lê màu đỏ mận, bên trong là áo sơ mi trắng được bẻ cổ gọn gàng cùng chiếc nơ cài nơi cổ áo, thật không quá khó để phối với chiếc quần vải màu đen thoải mái, bộ quần áo phục vụ nơi này cũng không phải quá khó coi. Đôi môi đỏ mọng nhoẻn miệng cười hài lòng với bộ quần áo, cậu quay lại với lấy tấm bảng nhỏ có ghi tên Jeon Jungkook cài lên miệng túi áo nơi ngực trái rồi bê khay rượu đi vào phòng VIP, nơi cậu được phân phục vụ tối nay.

Vừa bước vào phòng Jungkook đã bị không khí ngột ngạt trong này làm cho khó thở, những tiếng cười nói, tiếng mời mọc lả lướt của những cô gái ăn mặc thiếu vải khiến cậu cảm thấy khó chịu, nói đúng hơn là thấy rất ghê tởm.

Đã làm ở đây được ba tháng rồi, nhưng cậu vẫn không thể nào quen được với cái môi trường ầm ĩ tồn đọng quá nhiều tệ nạn cùng những thứ tương tự như vậy, nếu không phải vì quá khó khăn trong việc tìm một công việc phù hợp, cậu có lẽ sẽ không bao giờ bước chân tới nơi này.

Còn chưa thích nghi được với sự ầm ĩ xung quanh, người đàn ông to béo ngồi góc trái căn phòng lên tiếng vẻ khó chịu." Có phải quá lâu hay không? Còn không mau lại đây rót rượu vào ly?".

" Vâng". Jungkook phản ứng kịp thời mang một loạt ly rượu bày ra, cầm lấy chai rượu rót vào những chiếc ly. Nửa quỳ trên thảm, cậu khẽ liếc nhìn những người đang ngồi trên bàn, tên to béo ban nãy trên người đeo những thứ trang sức vàng bạc thật chói mắt, những tên xung quanh cũng không chịu thua kém tí nào, nghĩ đến bản thân mình ngay cả tiền thuê nhà tháng này cậu còn chưa có một xu để trả, vậy mà những người kia lại có thể quăng tiền phung phí vào một nơi như này để ăn chơi.

Đôi mắt đảo một vòng, cậu cuối cùng không tự chủ được nhìn người đàn ông với gương mặt góc cạnh không một điểm chết đang ngồi ưu nhã tựa lưng trên ghế, đôi mắt nhắm hờ dường như không quan tâm đến những người xung quanh đang làm gì, cái dáng ngồi ấy thật đi sâu vào trong tâm trí cậu.

Mải ngắm nhìn, cậu quên mất công việc của mình, cũng không nghe thấy tiếng gọi của tên béo trước mặt, hắn tức giận quát, bàn tay năm ngón hướng về phía người đàn ông đang ngồi một mình trong góc phòng nói. " Tại sao lại ngồi ngây ra đấy? Còn không mau rót rượu cho lão đại đi?".

" Vâng". Jungkook trong lời nói có phần sợ hãi, cậu cầm lấy ly rượu đem về phía người đàn ông trong góc phòng," Rượu của ngài đây ạ".

Người đàn ông mở mắt hướng về phía cậu, anh ta bỏ chân đang gác trên ghế xuống ngồi thẳng dậy, ngay lập tức thân thể chồm tới phía Jungkook túm lấy cánh tay cậu nói, " Mặt tôi có dính gì hay sao? Sao cứ nhìn tôi như vậy?".

" Tôi...tôi...", vì ở quá sát nên cậu chẳng thể mở miệng nói gì.

" Muốn ngủ với tôi sao? Vậy hãy bắt đầu bằng việc hầu rượu cho tôi đi", nói rồi anh ta thích thú đưa ly rượu lên miệng bắt cậu uống.

Do không kịp phản ứng, lại chưa từng thử qua thứ nước đắng này nên cậu bị sặc, thuận tay đẩy ly rượu ra, ly rượu rơi xuống đổ lên người người đàn ông trước mặt.

Chát!

" Mày dám làm đổ rượu lên người lão đại sao? Mày chán sống rồi phải không?". Một tên to con xông tới tát Jungkook một cái khiến cậu choáng váng, cơ thể mất thăng bằng ngã về một bên, khóe miệng cũng sớm có ít máu rỉ ra.

"Thành thật xin lỗi, tôi không phải cố ý, tôi sẽ giặt lại cho ngài". Jungkook khó khăn bò dậy, cậu cúi đầu không dám ngước nhìn người ngồi trước mặt.

" Mày nghĩ giặt thì có thể đi??". Tên béo tiếp tục.

" Vậy tôi sẽ đền cho ngài". Jungkook lại càng cuống quýt, nếu như cậu không thể thỏa thuận, có lẽ cậu sẽ bị đuổi ra khỏi đây mất, dù sao họ cũng là khách.

" Cho dù mày có đi làm cả đời, cũng không bao giờ có thể trả hết được đâu. Trên thế giới này chỉ có duy nhất hai bộ. Một là của thiếu gia Park Jimin, một là của lão đại nhà chúng tao - Kim Taehyung".

" Vậy các người muốn tôi làm gì để trả được chiếc áo đó, tôi nhất định sẽ cố gắng".

" Thật ?".

Người đàn ông được gọi Taehyung lên tiếng. Thân hình cao lớn ngả về phía Jungkook, khẽ liếc nhìn biển tên trên ngực áo cậu, gương mặt nam tính đẹp một cách hoàn hảo ghé lại sát gần cậu nhìn thích thú.

" V-vâng". Jungkook cúi đầu tránh đi ánh nhìn của Taehyung mà trả lời.

" Ngủ với tôi đi" . Taehyung khóe miệng nhếch lên, anh ngồi lại vị trí ban đầu, từ trên cao nhìn xuống Jungkook đang quỳ bên dưới ngạo nghễ nói, "Nếu kỹ thuật của cậu tốt, tôi có thể suy nghĩ lại bỏ qua cho cậu. Nói không chừng tôi sẽ bao cậu, đến khi tôi chán, cậu có thể đi, không những thế chắc chắn sẽ không để cậu chịu thiệt thòi, dù sao cũng tốt hơn so với việc phục vụ ở đây".

Những tên ngồi xung quanh nghe vậy liền hùa theo cười rộ lên. Taehyung lấy ví tiền ra , rút một xấp tiền, ngay trước mặt mọi người nhét vào trong cặp quần cậu.

Jungkook ngẩng đầu, suốt thời gian cậu làm việc ở đây, tuy không lâu nhưng cậu cũng chưa bao giờ gặp phải khách hàng như vậy, cậu cũng không biết nên ứng phó như thế nào.

Ngón tay của Taehyung chạm vào vùng bụng dưới của Jungkook, thậm chí chạm cả vào khu vực cấm của cậu khiến toàn thân cậu hoảng sợ run rẩy.

" Cảm giác rất tốt, không phải đồ mượn từ những cơ thể thối nát trong mấy cái nhà xác ngoài kia". Taehyung cười cười đem ly rượu uống cạn, hai mắt híp lại nhìn cậu chằm chằm.

Jungkook cắn môi, một cảm giác vô cùng nhục nhã trào ra trong tim cậu. Cậu biết, số tiền hiện tại được nhét trong người cậu không phải nhỏ, ít nhất tiền thuê nhà và sinh hoạt tháng này cậu không cần phải lo nữa. Lúc này lòng tự trọng cũng không thể biến thành cơm ăn.

Dần lấy lại sự bình tĩnh , cậu ngẩng đầu lên mỉm cười nói,
" Cảm ơn, tôi sẽ coi đây là tiền bo phục vụ, rất tiếc tôi không thể ngủ với ngài. Hơn nữa việc phục vụ giường chiếu không phải do tôi chịu trách nhiệm, xin lỗi tôi đi trước, quý khách nếu không hài lòng thái độ phục vụ của nhân viên, cứ nhấn chuông gọi quản lí. Về phần chiếc áo của ngài, tôi nhất định sẽ tìm cách trả lại". Jungkook nói xong, cậu cúi gập người 90° chào rồi xoay lưng bước đi ra ngoài, mặc kệ ánh nhìn sắc bén từ Taehyung cùng đám đàn em đang đổ trên người cậu.

Gì chứ? Cậu ta dám ở trước mặt lão đại của bọn họ mà ngang nhiên bỏ đi như vậy sao? Cậu chết chắc rồi, sẽ không được toàn thây, cực kì thê thảm.

Taehyung sau khi nhìn Jungkook biến mất sau cánh cửa khép hờ liền thả ly rượu trong tay rơi xuống đất, quay trở lại ngả lưng lên thành ghế, chân gác lên bàn cười thâm thúy," Không coi tôi ra gì sao? Sớm thôi, Jeon Jungkook rồi cậu sẽ phải quỳ xuống van xin tôi chiếu cố cậu".

VKook| Em Là Của TôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ