Taehyung dường như bị tỉnh giấc bởi khoảng trống bên cạnh, anh vục dậy và nhìn thấy Jungkook đang đứng bên cửa sổ mải suy nghĩ về một điều gì đó, ánh sáng từ bên ngoài hắt vào chỉ đủ để anh nhìn thấy một nửa gương mặt cậu, đôi mắt đen láy trong màn đêm chăm chú nhìn về một hướng xa xăm vô định.
Kéo chiếc áo choàng đã trễ đến ngang vai lên cho cậu, Taehyung từ phía sau dịu dàng ôm cậu vào lồng ngực.
-" Sao em còn chưa ngủ?"
-" Hyungie, em có thể hỏi anh một điều?" Không mấy giật mình về sự xuất hiện bất ngờ của Taehyung, Jungkook vẫn không rời mắt khỏi cảnh vật bên ngoài khung cửa sổ, cậu dùng tông giọng thấp nhất nói với anh.
-" Ừ?" Hôn nhẹ lên mái tóc mềm của Jungkook, Taehyung tì cằm vào vai cậu thoải mái.
-" Nếu cho anh lựa chọn, giữa em và một ai đó quan trọng hơn, anh sẽ chọn ai?"
Không vội trả lời Jungkook, Taehyung nhẹ xoay người cậu lại, từ trên cao nhìn xuống con người nhỏ bé trước mặt, anh làm sao có thể đem cậu ra làm sự lựa chọn.
-" Anh sẽ không lựa chọn"
-" Vì sao?"
-" Jeon Jungkook, vì em luôn là sự lựa chọn duy nhất"
Bật cười, cười vì chính bản thân mình quá ngu ngốc, cậu cúi xuống, một giọt nước mắt rơi xuống, nhỏ giọt trên tay cậu.
-" Em vẫn còn để ý chuyện ở Muchangpo?"
Quan sát Jungkook từng chút một, anh thấy cậu giận dỗi một cách đáng yêu, cái cách lắc đầu chứa đầy bất mãn, gương mặt đã bị khuất vào trong bóng tối che giấu những giọt nước mắt tủi hờn, không cần suy nghĩ nhiều cũng biết cậu đang bận tâm điều gì.
-" Em chắc chắn lại nghe ai đó nói linh tinh rồi đúng không?"
* Lắc đầu * - Jungkook luôn giữ im lặng cho mỗi câu hỏi đúng của Taehyung.
Nâng cằm cậu lên, anh giúp cậu lau đi những hàng nước mắt trên má, còn có cả nước mũi nữa, người đâu mà mau khóc vậy không biết.
-" Tiểu bảo bối, nghe anh nói"
-" Chuyện ở Muchangpo, người anh thật sự muốn cứu là em, anh không biết cậu ấy đã mượn quần áo của em nên khi nhìn thấy liền bơi đến chỗ cậu ấy trước"
Không nhận được sự trả lời từ Jungkook, Taehyung biết có nói thêm gì cậu cũng sẽ không nghe nữa nên chỉ biết im lặng ôm cậu vào lòng, mặc kệ cậu đã khóc ướt khuôn ngực trần vạm vỡ của mình.
-" Đừng khóc nữa, anh xin lỗi, sẽ không có lần hai nữa đâu"
Jungkook là vậy, tâm hồn cậu luôn đơn giản như thế, Taehyung sẽ không mất nhiều thời gian để dỗ dành cậu. Ai bảo cậu lại yêu anh nhiều đến như vậy cơ chứ.
* Bộp bộp *
Chanyeol đứng giữa văn phòng vỗ tay mấy cái thật lớn để tập trung sự chú ý của mọi người.
-" Bên chúng ta vừa nhận tổ chức tiệc cưới cho phó tổng giám đốc bên công ty đối tác, sẽ không thiệt thòi nếu lần này thành công đâu, và ai sẽ là người đứng ra phụ trách đây?"