Norton x Patricia

752 57 18
                                    

Tôi là Patricia, một cô gái sở hữu ma pháp và sử dụng chúng rất thành thạo. Tất nhiên tôi là một cô gái tốt và dùng chúng cho những việc tốt rồi, tôi đã từng nghĩ với phép thuật này tôi có thể làm bất kì điều gì mà tôi muốn. Cho đến một ngày tôi gặp anh ta, đó là lúc cuộc sống của tôi rối tung hết cả lên.

''Nè! Sao anh gặp tôi mà không chào ?'' - với một tiểu thư đây mà không chào là một tội lớn.

''Cô là người mới đến trang viên, đáng lẽ nên chào mọi người trước'' - anh ta đáp lại thế đấy.

Trước giờ không có tên đàn ông nào không khuất phục trước tôi và nếu cậu đang đọc đây là con trai, cậu cũng mau cuối đầu chào tôi đi nhé.  Thấy thái độ của tên đấy, tôi chả hứng đi dạo trang viên đành quay về kí túc xá.

Căn phòng nhỏ này không hợp với phong thái của tôi lắm nhưng thôi kệ, tôi mong đến đây sẽ tìm được điều mà tôi muốn. Giờ có thể thả mèo con xuống rồi.

''Meooo''

Tôi vuốt ve làm nó sướng rơn, đuôi ngoắt qua lại. Vừa vuốt, tôi vừa nghĩ đến con người ban nãy, thật vô lễ, tôi có nên cho hắn một bài học không nhỉ.

Có một điều kì lạ rằng mọi người ở đấy rất quý tôi, trừ anh ta, đối với ai anh ta cũng vậy sao ? Khó chịu quá vậy. Điều đó làm tôi để ý đến anh ta nhiều hơn những người khác, không hiểu được...

''Này..Emma, em có thể cho tôi biết cái cậu đó tên gì không ?''

''Cậu nào ?''

''Hình như cậu ấy vừa đến trang viên trước tôi mấy ngày thì phải''

''A! Là anh Norton'' - cô làm vườn reo lên.

Để ý thấy anh ta nghe được quay sang nhìn, tôi vội che miệng Emma lại, thật vô ý tứ quá. Norton...Norton...cái tên đáng ghét quá, nếu mà bị ghép trận với hắn chắc tôi chết mất. Và rồi tôi chết thật, ghét của nào trời cho của đấy, Emily và Emma rủ tôi và hắn cùng chơi chung. Tất nhiên là hai quý cô đây rủ thì tôi không thể từ chối được. Thôi được rồi.

''Nhờ hai cậu chỉ giáo '' - tên Norton la lên, thật là làm màu.

Thấy không khí vui như vậy, tôi cũng chẳng muốn phá.

''Hai cậu giúp đỡ nhé'' - tôi cười trừ.

Tôi mới đến, vẫn chưa rõ năng lực của các vị thợ săn đây, hi vọng sẽ có khởi đầu thành công một tí. Cái bệnh viện hoang tàn quá, thật lạnh lẽo. Tôi có lẽ nên tập làm quen dần với không khí này, nhanh chóng tìm cái máy đầu tiên để giải mã.

''Mấy cái nút này trông vậy mà khó nhấn quá...''

Tôi nghĩ mình có thể làm tốt công việc này nếu không có ánh sáng màu đó vụt lên bên cạnh cái máy. Tôi nào ngờ lại là thợ săn dịch chuyển đến cơ chứ, được đến lúc mình ra tay rồi.

''Ngài thợ săn à, xin ngài hãy đứng đó vài giây nhé'' - rồi tôi sử dụng ma thuật của mình.

Nếu là người thường, họ có thể sẽ choáng hoặc ngất luôn ấy chứ, hắn đây chỉ mất có vài giây để định hình lại. Tôi cũng chả ngu đứng lại dòm ngó mãi.

All luv • All couple • IdentityNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ