Wu Chang x Lucky Guy

778 59 9
                                    

Ngày xửa ngày xưa, à không, ngày nảy ngày nay, có một anh chàng dễ thương và hiền lành. Là tớ - May Mắn. Một lí do nào đó mà tớ không biết, trời đã cho tớ bị tai nạn và giờ đây nửa tỉnh nửa mê, nói chung chẳng biết trời đất trăng sao gì nữa.

Tớ cảm nhận mình vẫn còn đang sống, chỉ là không thể tỉnh dậy mà thôi. Nằm trên giường bệnh, tớ đã mơ phải giấc mơ rất kì lạ.

''Trắng và Đen là hai màu đơn điệu và nhàm chán...''

Trước khi mọi thứ bắt đầu, tớ bước vào trong không gian tối om và dường như vô hạn, cùng lúc đó thì nghe thấy một giọng nói. À..nếu nói rõ hơn thì là hai giọng người nói cùng một lúc.

''Nhìn ngươi xem...à...thật đáng thương''

''Là ai vậy ?? Là ai ?'' - tớ quay xung quanh tìm.

Khung cảnh bắt đầu hiện ra rõ hơn, từng lớp sương mỏng xung quanh khẽ chạm vào da tớ. Đây giống như một cái hang đá, to và...sặc mùi máu. Ở đây giống như địa ngục vậy.

''Đúng! Là địa ngục''

Một dáng người cao nghều cuối xuống sát mặt tớ, nhìn chằm chằm làm tớ giật mình. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ tớ chưa gặp ai cao như thế. Hắn đứng thẳng người và hất phần bím tóc ra phía sau. Một tên khác đứng bên cạnh đưa tay che miệng, cười khẩy. Tớ chợt nhận ra, hai người này giống nhau như đúc, họ mặc đồ có màu trắng và đen đối lập nhau, y như lời nói đầu tiên tớ nghe được.

''Tự giới thiệu, ta là Tạ Tất An'' - người mặc đồ trắng nói.

''Phạm Vô Cửu là ta''

''Ta là người cai quản nơi đây'' - cả hai cùng nói.

Tớ lại càng thắc mắc, chắc chắn là tớ chưa chết kia mà. Địa ngục gì ? Cai quản gì chứ ? Chân tớ cố lùi lại như muốn thoát khỏi nơi này.

''Hai..hai ngài lầm rồi, tôi chưa chết đâu, chưa đâu'' - tớ cuốn lên.

Tớ chạy lấy chạy để, vấp phải đá, trầy hết cả chân nhưng lúc này không phải lúc để lo việc vết xẹo to hay nhỏ. Quan trọng là tớ chạy mãi vẫn không thể đến được nơi có ánh sáng trước mắt.

''Người định chạy trốn à ?'' - Tất An nói khẽ bên tôi, giọng chậm rãi.

Rồi hai người họ bảo tớ phải ở đây để họ xét rằng tớ đáng chết hay được sống trở lại. Khổ thân. Nói rồi họ dẫn nhau biến mất, tớ phải ở lại bơ vơ với bao hồn ma khác. Bọn họ cứ liên tục khóc lóc làm tớ cũng tủi theo, đến lúc tay lạnh ngắt, mặt cứng đờ thì có người tới đưa những ngón tay nhọn hoắc nâng cằm tớ lên.

''Mau vào trong đi, đến lượt cậu '' - Vô Cửu đưa mắt nhìn xuống.

Lúc này tớ run cầm cập, tớ rất sợ mình sẽ phải chết. Tớ không muốn mình hẻo sớm như vậy đâu...hi vọng May Mắn tớ đây sẽ may mắn sống sót. Tiếng gõ bàn vang dậy khiến những giọt nước đọng rơi xuống. Tớ vội quỳ xuống, co ro.

''Để xem...'' - vẫn cái giọng nói khinh người ấy.

''Xi..xin ngài Tất An, ngài Vô Cửu...hãy cho tôi được sống!'' - miệng tớ lắp bắp, nói xong nuốt nước bọt.

All luv • All couple • IdentityNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ